11.
Hoa Manh hoảng hốt khi ánh mắt của Tịnh An Đế, lại mau chóng phản ứng lại, hắn cũng không thích trưởng công chúa gia.
Nói đến đây Hoa Manh có chút khẩn trương ngước mắt Tịnh An Đế, cuối cùng vẫn kiên định : “Sợ! Nhưng thiếp không muốn dối, thiếp chính là không thích bọn họ, vì sao phải bộ thích? Thiếp là nữ nhân của Hoàng Thượng, về sau sẽ là mẫu thân của nhi tử hoàng thượng, thiếp sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, vì sao phải sợ bọn họ?”
“Nàng……” Tịnh An Đế không ngờ tới Hoa Manh sẽ như .
Trừ khiếp sợ ra, càng nhiều lại là không biết nên mở miệng thế nào.
Hoa Manh thấy Tịnh An Đế đáy mắt lộ vẻ khiếp sợ, nàng lại có chút ngượng ngùng mà , “Đây không phải quy củ do Thái Tổ định ra sao? Thiếp rất tự tin vào bản thân mình, thiếp nhất định sẽ sinh nhi tử cho Hoàng Thượng.”
Nhìn khuôn mặt tiểu nương non nớt lại kiên định trước mắt, trái tim vốn bất của Tịnh An Đế bỗng trở nên kích , “Nàng, không sợ trẫm vô sinh sao?”
Hoa Manh thật đúng là không ngờ Tịnh An Đế sẽ , nàng nhíu mày vẻ khó hiểu, trong lòng lại rõ ràng vì sao hắn sẽ hỏi như .
Nghĩ đến những gì mình biết ở kiếp trước, nàng mở miệng ám chỉ : “Thái Y Viện nhiều thái y như , cách mấy ngày sẽ chẩn mạch cho Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng có bệnh, bọn họ chẳng lẽ phát hiện không ra?”
Nói xong, Hoa Manh lại chủ lắc đầu : “Thiếp cảm thấy không có khả năng, thái y nhiều như , một người phát hiện không ra chẳng lẽ tất cả đều không phát hiện sao.”
Hoa Manh thản nhiên Tịnh An đế nghe lời này lại ngẩn ra.
Nhiều năm như , hắn mà quên mất điểm này.
Chỉ nghĩ đến viện trưởng y thuật cao minh, vẫn luôn để hắn chẩn mạch chứ không nghĩ đến việc tìm thái y khác xem.
Vạn nhất thực sự có gì đó mà viện trưởng không phát hiện ra thì sao?
Trong lòng ngờ vực trên mặt Tịnh An Đế lại không hiện ra.
Hắn Hoa Manh , bởi vì niên hiệu của hắn là ‘ Tịnh An ’ nên không thể cho nữ nhi của trưởng công chúa dùng từ ‘ An ’, Tịnh An Đế Hoa Manh tiếp: “Canh sâm này đã lạnh, trẫm không cần nữa.”
Nói xong, thấy Hoa Manh ngước mắt, lại vội : “Cùng trẫm dùng thiện rồi hẵng trở về.”
Hoa Manh ngoan ngoãn đáp lại, nếu Tịnh An Đế đã chủ chuyển chủ đề, nàng tự nhiên sẽ không nhắc lại nữa.
Giơ tay vuốt thẳng ống tay áo, Hoa Manh ngoan ngoãn cùng Tịnh An Đế đi về phía trắc điện.
Khi dùng bữa, Hoa Manh nhân lúc múc canh đem một giọt linh tuyền điều dưỡng thân thể bỏ vào trong chén canh của Tịnh An đế.
Linh tuyền giải trăm độc, nàng không muốn lúc này giúp hắn giải độc trong cơ thể, cũng không muốn hắn khỏi bệnh nhanh như .
Nhưng hắn trúng độc nhiều năm, Hoa Manh muốn mau chóng mang thai nên mới thêm một giọt linh tuyền điều dưỡng thân thể vào canh.
Cho dù không giải độc cũng có thể điều dưỡng thân thể, chắc chắn sẽ có tác dụng.
Dùng bữa xong, Hoa Manh tiểu Giang Tử đưa về Tước Linh Cung.
Thấy Hoa Manh trở về, Uyển tần rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ta còn tưởng hôm nay lại là muội thị tẩm, như sẽ quá bắt mắt.”
Hoa Manh cũng không phải người không biết tốt xấu, hiểu Uyển tần thật sự lo lắng cho mình liền : “Tỷ tỷ vào cung nhiều năm, còn có thể không hiểu tính của Hoàng Thượng sao?”
Vừa nghe Hoa Manh , Uyển tần liền sửng sốt.
“Đúng rồi, Hoàng Thượng ngài, không có thói quen ham mê nữ sắc.”
“Trái lại có chút giống theo quy tắc.”
Uyển tần tất nhiên sẽ không ra những lời sau.
Tịnh An đế đem việc sủng hạnh phi tần trở thành nhiệm vụ, hôm nay cũng không lâm hạnh bất kỳ phi tần nào.
Ngay cả tân tú nữ vào cung cùng Hoa Manh cũng không thấy hắn.
Bởi vì sau khi Hoa Manh rời đi không lâu, hắn liền bắt đầu đắm mình trong bồn tắm.
Bạn thấy sao?