10.
Hoa Manh mang theo tâm sự tiểu Giang Tử đưa đến Phượng Lâm Cung sau, còn chưa tới kịp yết kiến Tịnh An Đế đã bị Ngụy Phú Quý nhét vào tay một cái khay.
“Nương nương, đây là trà nhân sâm của Hoàng Thượng.”
Ngụy Phú Quý xong Hoa Manh, thấy nàng sửng sốt, trong lòng cảm thấy buồn vẫn banh mặt tiếp: “Thỉnh ngài đem trà nhân sâm vào cho Hoàng Thượng.”
Nghe Ngụy Phú Quý lời này, Hoa Manh cuối cùng cũng hiểu ý hắn.
Hậu cung phi tần thường tự tay nấu canh tranh sủng, lúc nàng chưa vào cung đã nghe tỷ tỷ của sư công qua.
Nhưng Hoa Manh chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày bị thái giám đắc lực nhất bên cạnh Tịnh An Đế nhét trà sâm, bắt tranh sủng.
Tuy có chút bất đắc dĩ Hoa Manh biết Ngụy Phú Quý ở trước mặt Tịnh An Đế có địa vị nên cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bê khay vào điện.
Trong điện, Tịnh An Đế đang nghiêm túc chằm chằm tờ giấy trên bàn, tựa hồ không phát hiện ra Hoa Manh đang đến gần, mãi đến khi Hoa Manh đặt chung trà cạnh tay hắn, hắn lúc này mới đột nhiên mở miệng : “Nàng đến xem xem mấy cái phong hào này cái nào tốt.”
Hoa Manh không ngờ Tịnh An Đế sẽ đột nhiên mở miệng, sau đó tiến lên một bước, về phía trang giấy vừa rồi Tịnh An Đế chăm .
Trên giấy viết sáu cái phong hào, vừa đã biết là phong hào của nữ tử.
Hơn nữa sáu cái phong hào này đều không giống như là ban cho phi tần trong cung, bởi vì đều là hai chữ.
“Thiếp thân không hiểu ý của Hoàng Thượng.”
Hoa Manh thật sự không hiểu ý Tịnh An Đế nên nàng trực tiếp hỏi thẳng, “Phong hào này là ban cho ai?”
Nói xong, Hoa Manh thấy Tịnh An Đế vẫn không tức giận, khóe miệng ngược lại còn hiện lên nụ quỷ dị.
“Là trưởng công chúa gia Ngưng Nhạn, hôm nay trưởng công chúa tiến cung, đòi mẫu hậu ban cho nàng ta cái thân phận.”
Tịnh An Đế đến con của trưởng công chúa, ánh mắt vẫn chằm chằm Hoa Manh.
Hoa Manh vừa nghe Tịnh An Đế liền hiểu ý.
Lần nữa cúi đầu phong hào trên giấy, sau đó nàng bỗng nhiên nghĩ đến một cái phong hào.
“Thiếp thân cảm thấy phong hào trên giấy đều không thích hợp, ngược lại là Vũ An cũng không tồi.”
Hoa Manh nghiêm túc người nghe là Tịnh An Đế lại không nhịn ra tiếng.
Phong hào ‘ Vũ An ’, này, thật không êm xuôi chút nào đâu.
Từ trước tới nay phong hào này chưa có nữ tử dùng qua, có vài vị danh tướng dùng phong hào này đều đã đi sớm.
Nghĩ đến đây, Tịnh An Đế cụp mắt Hoa Manh : “Nàng không thích Ngưng Nhạn?”
Tuy là câu nghi vấn câu giọng điệu của Tịnh An Đế dường như là khẳng định.
Hoa Manh cũng không có dấu diếm, gật gật đầu : “Hoàng Thượng cũng biết chuyện giữa thiếp thân cùng Trương gia. Trương Cảnh Hồng tuy không phải đồ vật trưởng công chúa gia thật sự không biết hắn có hôn ước sao? Lần này nếu không phải thiếp tâm tính kiên định, Hoàng Thượng ngài lại tuyển tú, nếu bọn họ mà thế bức bách hãn , thiếp sợ chỉ có đường chết.”
Nói xong Hoa Manh lạnh rồi tiếp tục : “Thiếp thân cùng trưởng công chúa lẫn Trương gia đã kết thù. Cho nên nếu để thiếp chọn phong hào, thiếp chỉ chọn ‘ Vũ An ’.”
Tịnh An Đế nghe xong trong lòng cảm thấy tiểu nương trước mắt thật ngay thẳng, với tính cách này sợ là dễ dàng đắc tội với người.
Nhưng trừ cái này ra, Tịnh An Đế càng cảm thấy vui mừng.
Hậu cung phi tần không ít, lúc các nàng đối mặt với mình lại dường như khoác thêm một tầng sa, không chân thật chút nào.
Tiểu nương trước mắt, tuy có khuyết điểm lệ chân thật.
Tịnh An Đế cảm thấy hài lòng, trên mặt lại có chút bất mãn, “Nàng thẳng như không sợ trẫm tức giận?”
Bạn thấy sao?