Đứa Trẻ Sơ Sinh [...] – Chương 9

Mấy trai nuôi của ta, nghe cũng thuộc dạng thứ dữ không á.

Trong số đó còn có kẻ từng người, chẳng ai dám trêu vào cả.

Chắc là do ảnh hưởng về việc bị chê hôi lúc nãy, ta đã xịt rất nhiều nước hoa.

Tôi cảm thấy như muốn ngạt thở đến nơi rồi.

Khi ta sửa soạn xong liền đứng dậy rời đi.

Cứ tưởng sẽ giống như những lần trước, đi cả đêm không về.

Nào ngờ vừa mới tan học thì ta đã trở về rồi.

"Rầm!" một tiếng, cửa phòng bị bật tung ra.

Cô ta bước vào hét to tên của tôi lên.

"Châu Tình! Con lợn kia! Về đây!!!"

Tôi vừa đi vệ sinh xong, sắc mặt của ta rất khó coi, ngồi đó thở hổn hển bực tức.

Tôi đứng nép vào cửa phòng.

Cô ta : "Đóng cửa lại."

Nói rồi tôi thấy ta đeo chiếc nhẫn lên.

"Huệ Huệ, cậu… cậu sao ?"

Cô ta hung hăng tôi: "Có phải mày đã cho tao ăn trúng gì rồi đúng không? Tại sao mấy người đó đều tao hôi hả? Có phải ba cái bánh bao lúc sáng không?"

Thì ra ăn diện cho đẹp đẻ đi ra ngoài cổng trường, còn chưa kịp lại gần mấy nuôi, đã bị chê hôi rồi đuổi về.

Vốn dĩ ta còn không tin, cho đến khi có một trai trong nhóm giơ chân tỏ vẻ chán ghét đá văng ta ra chỗ khác thì mới chịu tin là sự thật.

Cô ta bắt đầu thấy hoảng rồi đó.

Huệ Huệ có thể ăn sạch sẽ từ trong ra ngoài trường, đa số đều là nhờ vào khuôn mặt này.

Bây giờ không còn đất dụng võ nữa.

Thế là ta lấy tôi ra mà trút giận.

Sắp 10 giờ rồi.

Tôi bò từ dưới đất dậy, đầu tóc ta rối nùi, thở hổn hển, dùng sức bò lên giường, ngồi đó ôm vai ôm chân ngửi tới ngửi lui.

Lâu lâu còn trừng mắt lườm tôi.

Tôi cúi đầu, đưa bàn tay run rẩy đang đau điếng đặt đôi giày của ta ngay ngắn lại.

Lấy mũi giày đặt thẳng với giường của ta.

Giày đối diện với giường. Quỷ có thể bước lên.

Tối hôm đó tôi không tài nào chợp mắt .

Đến 12 giờ đêm, tôi lại nghe tiếng khóc văng vẳng bên tai.

Chói tai, lanh lảnh, giống như một con chim vừa thay lông.

Nhưng cũng giống như một con mèo hoang bị lóc da.

Tôi phủ kín chăn qua đầu, tim đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đây là tiếng lúc nhúc của thứ gì đó.

Rồi tôi nghe âm thanh Huệ Huệ trở mình.

Tôi thật muốn nghe tiếng ta gào thét và cầu xin tha thứ biết mấy.

Vậy mà qua một hồi lâu, trong phòng vẫn tĩnh lặng như tờ.

Cuối cùng tôi không nhịn nữa, lén lút kéo chăn xuống một chút.

Chính ngay khoảnh khắc này, đèn đường bên ngoài đột nhiên vụt tắt.

Tôi thấy một cái đầu to đùng xấu xí.

Không có tóc, cũng không có cảm .

Làn da đỏ hỏn nhăn nhúm.

Nó đang ngồi ngay đầu giường của tôi, giây tiếp theo, nó giơ đôi tay lên, cứ “oe oe” khóc lóc, cái miệng nhỏ máu me không có chiếc răng nào, giờ đây càng lúc càng há to ra.

Tôi bị dọa sợ đến hét lên một tiếng thất thanh.

“Tung!” một tiếng, đầu tôi đập thẳng vào tường.

Thì ra là mơ sao?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...