Đứa Trẻ Sơ Sinh [...] – Chương 3

3.

Vẫn còn may, vẫn còn may.

Trong đống cơm thừa trắng vàng đỏ, những hạt chuỗi chu sa vẫn nguyên vẹn.

Từng viên một, lăn lông lốc dưới đất.

Tôi cũng không dám ở lâu, bèn lập tức quay đầu chạy về.

Lỡ như không kịp giờ mua đồ đem về cho Huệ Huệ thì tôi chết chắc luôn đấy.

Huệ Huệ thích nhất là món gà rán da đỏ ở cửa phía Tây trường học.

Dùng nguyên liệu ướp hết con gà rồi đem chiên.

Phía trên rưới thêm một lớp sốt cà chua đỏ rực.

Tôi lớp da đỏ sần sùi, bất giác nghĩ đến bé trai sơ sinh lúc nãy, có chút buồn nôn.

Mua hai hộp gà rán, tiền ăn tuần này lại toang rồi.

Bởi vì mỗi lần Huệ Huệ bảo tôi mua đồ, lúc nào cũng không chịu trả lại tiền cho tôi đâu.

Trước đó tôi vừa dọn đến ký túc xá vẫn không hiểu chuyện, tôi đã rất uyển chuyển cẩn thận tôi không đủ tiền để mua.

Hôm đó Huệ Huệ đã .

Trong nhà vệ sinh, ta vừa đeo nhẫn, vừa bảo tôi đến lấy tiền.

Con nhỏ đó đánh người đau thật đấy.

Tôi gục bên bồn vệ sinh, ta đưa tay vào vòi nước, sau khi rửa xong lại ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt tôi, hỏi tôi trông ta có giống người ăn quỵt không? Còn lần đầu tiên gặp một người "không hiểu chuyện" như tôi, hy vọng sẽ là người cuối cùng.

Cô ta ở trong phòng tám người, bên trong chỉ có hai người ở trường kỳ mà thôi.

Một là ta, người còn lại chính là " học" chạy vặt hầu hạ cho ả.

Trước đó từng có người trở mặt với ta, tên Trương Đan đó đến tận bây giờ vẫn chưa quay về trường học.

Tôi căng da đầu gọi điện thoại cho mẹ tôi bảo giáo dặn phải mua tài liệu, nên cần thêm 300 tệ nữa.

Chỉ cần ráng hết tháng này, là đến kỳ nghỉ hè rồi.

Tôi cầm gà rán về tới phòng.

Huệ Huệ đang nằm trên giường chuyện điện thoại với ai đó, ta nũng nịu : "Ây da, không có đâu mà, người ta thật sự không khỏe đó, sắp tới là năm ba rồi, còn phải chuẩn bị vào đại học nữa í! Thật sự không giúp đỡ người ta sao… Hí hí, em biết ngay mà, ghét ghê…"

Người như mà cũng có thể học đại học sao?

Tôi vừa mới nghĩ tới đây, một miếng gà sốt cà chua liền bộp một tiếng đập thẳng vào mặt tôi.

Cô ta cúp máy, lạnh lùng tôi : "Mày vừa tao có đúng không?"

Tôi vội vàng lắc đầu.

"Không có à? Châu Tình, thành tích của mày chẳng qua chỉ tốt hơn có một chút, tao lại có đủ cách khiến cho mày học không nổi đại học đó mày tin không? Còn có mẹ mày đang lao công trong rạp chiếu phim, có cần tao chiếu cố một chút công việc của bà ta không hả?"

Miếng gà rán rơi từ trên mặt tôi xuống đất.

Tôi nhẫn nại trả lời: "Tớ đi mua lại hộp mới cho cậu ngay."

Cô ta mãn nguyện và : "Không cần đâu, bây giờ mày nhặt miếng gà dưới đất lên ăn, thì chuyện hôm nay tao sẽ xí xóa."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...