Đã mấy lần Huệ Huệ muốn đi, đã cố nhịn ở lại.
Bởi vì chuyện này nhất định phải có mặt ta ở đây.
Đốt nhang, cắm vào trong gạo.
Vừa đốt thì nhang đã cháy rồi.
Ban đầu tàn nhang vẫn còn thẳng.
Qua một lát sau, nó bắt đầu cong lại.
Đây là có gì đó đang đến.
Tôi nắm một chút tàn nhang bỏ vào chén, tỏ ý bảo Huệ Huệ uống cùng với chén chu sa đã nghiền nát.
Cô cau mày một hơi uống hết, trong tích tắc, nhiệt độ trong phòng liền giảm xuống rất nhanh.
Huệ Huệ nhẫn nại tôi một cái, rồi cởi áo ra, ta mặc trên người chiếc áo mỏng, bôi dầu cù là lên, vết thương đau điếng khiến cho phát ra âm thanh run rẩy.
“Bé, bé cưng… Ra đây uống sữa nào.”
Rõ ràng đang giữa trưa, trong phòng lại giống như ban đêm.
Ánh đèn ảm đạm, dù không có gió, mái tóc của Huệ Huệ vẫn bay bay.
Tôi không thấy gì, tôi biết là nó đã tới rồi.
Huệ Huệ lại run rẩy thêm một câu, “Bé cưng ơi.”
Giây tiếp theo, sống lưng cứng đờ, vùng ngực bắt đầu chảy máu.
Cô đau đến điếng người.
Trong loáng thoáng, tôi nghe tiếng “Shhh”, giống như tiếng giận dỗi của đứa trẻ .
Tôi tỏ ý bảo ta bước lên, ta cố gắng nhấc từng bước chân khó khăn, đi đến trước mặt cái thau quần áo nhỏ.
“Bây giờ đã rồi chứ?” Cô ta nhỏ giọng hỏi tôi.
Tôi “Ừ” một tiếng rồi nhanh chóng đứng dậy, lùi về phía sau một bước.
Rồi lại một bước.
Huệ Huệ theo những lời tôi , cất tiếng giỗ dành cái thứ nhỏ bé không thấy : “Con xem… mẹ đã chuẩn bị nhiều đồ mới cho con lắm này.”
Vừa dứt lời, hít một hơi thật sâu và trừng to mắt.
Chỉ thấy bộ quần áo giấy run lên một cái, hình có thứ gì đó nhào vào, giây tiếp theo, đột nhiên bộ quần áo đó vùng dậy rồi ngã vào trong thay máu.
Một tiếng “tõm”, hình như có thứ gì đó vừa rơi vào trong thì phải.
Huệ Huệ thấy liền vui mừng hớn hở.
“Thành công rồi!” Cô ta quay đầu tôi báo hỷ, thấy tôi đứng ngoài cửa, còn chưa kịp phản ứng lại, ta : “Mày đứng xa thế gì?”
Tôi cong môi mỉm , đưa tay đặt lên nắm cửa.
Trong phút chốc, Huệ Huệ liền hốt hoảng.
Chính ngay lúc ta quay đầu lại thì sau lưng thau máu có một vật gì đó vô hình đang từ từ đứng dậy.
Bên trong đó, căn bản không phải là máu chó mực gì cả.
Bây giờ chó cỏ ít như thế, hầu như mọi người đều bắt đầu nuôi thú cưng, gì mà dễ tìm chó mực đến thế?
Trong trường học, nhiều nhất chỉ là màu đen, thậm chí là đủ loại mèo.
Mà mèo lại thuộc chí âm chí tà.
Máu của bọn chúng chính là đồ bổ tốt nhất.
Tôi từ từ đóng sầm cửa lại, lập tức nghe tiếng Huệ Huệ gào thét, ta muốn nhào tới, lại ngã một phát rõ đau.
Có thứ gì đó bò ra từ trong thau, tiến về phía trước ta.
Bây giờ nó vẫn chưa , những thứ mà Huệ Huệ uống khi nãy chính là hương hỏa mà nó đã từng ăn.
Trong bụng ta còn có chu sa nghiền nát mà nó từng liếm qua nữa.
Mùi hương này cùng với hơi thở đều có thể tìm cho nó một người mẹ tạm thời.
Chiếc vòng ngọc bị vỡ của Huệ Huệ bị đá qua đó chắn ngay trước mặt của ta.
Cái thứ nhỏ bé đó không bò qua , chỉ đành run rẩy đứng dậy, nó cúi đầu, nước miếng cùng với những thứ trên mặt đang rơi tí tách lên mặt của Huệ Huệ…
Cánh cửa đã bị tôi đóng lại triệt để.
Bạn thấy sao?