Huệ Huệ bắt đầu ngang ngược lên: “Châu Tình, con mẹ nó mày muốn không liên quan đến việc này sao?”
“Tớ có khả năng liên quan gì chứ? Không phải cậu lấy việc có thai để uy hiếp nhà trường đề cử du học cho cậu sao? Ba tớ chết sớm, mẹ tớ chỉ là lao công, một người bình thường như tớ thì có thể liên quan gì thế nhỉ?” Tôi tiếp, “Mọi chuyện đã như rồi, chi bằng ngồi nghĩ xem nên giải quyết như thế nào đi!”
Cô ta phản ứng lại và : “Đúng rồi, không phải ba mày nghề mai táng sao? Chắc chắn sẽ có những chuyện lạ như xác sống đồ các kiểu, mày biết những thứ này mà đúng không? Mày mau nghĩ cách cho tao đi chứ!”
“Cũng không phải là không có cách.” Tôi ta, : “Nhưng tôi có một điều kiện!”
(Khúc này nó bắt đầu ra mặt với nhỏ này rồi nên đổi cách xưng hô luôn nhen!)
Trông ta có vẻ tức lắm, vẫn hừ lạnh và đáp: “Nói đi.”
“Tôi muốn biết tại sao gạt thầy Chúc về chuyện đứa bé đó, tại sao nhất định phải là đứa con của Trương Đan?!”
Huệ Huệ nghe thế liền nở nụ khinh bỉ.
Dường như ta không hề coi tôi ra gì cả.
Lý do mà ta khó Trương Đan ngay từ đầu, là bởi vì ta thấy thành tích của Trương Đan rất tốt, muốn bắt ép Trương Đan gian lận giúp ta.
Những chuyện liên quan đến tương lai, đương nhiên Trương Đan sẽ không đồng ý rồi, nên con nhỏ này đã tìm tới đám nuôi của nó để dắt cậu ấy ra hồ bơi hù cho cậu ấy sợ.
Nào ngờ hôm đó Trương Đan đang mặc bộ đồ lót mới, sau khi xuống nước thì đều thấy hết, mọi chuyện cũng từ đó mà không còn khống chế nữa.
Tiếp theo đó bọn nó quay clip của Trương Đan lại.
Bọn Lý Lực cũng sợ hãi lắm, nên đã dùng thứ này uy hiếp cậu ấy.
Trương Đan khóc lóc bỏ chạy về nhà.
Nhưng… trời xui đất khiến bị dính bầu.
Khi cậu ấy với tôi rằng cậu ấy mang thai, không cẩn thận bị Huệ Huệ nghe , thế là nó lại vạch ra kế hoạch mới.
Khi ấy vừa hay ta cùng với chủ nhiệm đang cạ nhiệt nồng cháy, cho nên hưởng một số đặc quyền riêng của nhà trường.
Cô ta liền nghĩ ra biện pháp ghê tởm này đây.
Chỉ cần đứa con này của thầy giáo, cho dù ngôi trường đó vì muốn bảo vệ danh tiếng thì cũng sẽ dùng hết cách để vụ này chìm xuống.
Cô ta xong, liền phì : “Còn chuyện muốn lấy con của nhỏ đó — Tao đâu có ngu đến mức tự mang bầu rồi ra chuyện này đâu à.”
“Thế không sợ sẽ bị vạch trần sao?”
Huệ Huệ: “Tao sợ gì chứ? Cùng lắm thì dốc vài câu thôi. Tao chỉ với Chúc Đại Thông rằng có thể là tao mang thai rồi, là mày cầm đứa bé đó ra ngoài để cho ông ta xem, cũng là mày đem đứa bé đó về. Còn về Trương Đan, nó gì tao? Ba nó bị câm đâu có gì, đứa con cũng đâu phải của tao với nó sinh ra đâu…” Khuôn mặt của ta thậm chí còn lộ ra một chút đắc ý.
Đợi khi ta xong, tôi liền lén lút cúp đi cuộc gọi trên tay, là tôi gọi cho Trương Đan.
Cuộc đối thoại vừa ngắt, bản ghi âm cũng đã hoàn thành.
Bạn thấy sao?