Đám người đó vẫn còn rôm rả.
“Khi đó là Lực ra tay trước còn gì.”
“Bởi tao mà, giống như bóc hành , chỉ cần bỏ vào nước thì sẽ không cay mắt nữa.”
“Người có mùi thì đẩy nó vào nước, trái lại nó có 'mùi vị' khác đấy, haha…”
“Tính ra thì hồ bơi cũng phết đấy chứ, không để lại dấu vết gì cả.”
“Còn nữa, gan cũng nhát quá đi, vốn dĩ chỉ muốn quay đoạn phim để hù nó chút thôi…”
Tôi uống hết ly cuối cùng, bỏ cái ly xuống, đám người đó đều về phía tôi.
“Thật không ngờ, uống một chút rượu vào là khác hẳn he.” Gã tóc vàng .
Tôi lấy túi đồ từ trong giỏ, đó là bánh bao mà lúc sáng tôi đem về.
Những chiếc bánh bao đặt cạnh nhau, vẫn còn một chút hơi nóng.
Tôi mỉm rồi đến gần Lý Lực, hắn nhướng mày không hiểu.
“Anh Lực à, đây là đồ tốt mà Huệ Huệ bảo em đem tới cho . Cậu ấy thích nhất là món này đó.” Tôi dùng tay xé một miếng bánh, nửa người tôi dựa hẳn vào người Lý Lực, “Anh ăn một miếng không?”
Mọi người xung quanh bắt đầu dậy sóng hô hào.
Hắn vừa mở miệng ra, tôi liền đẩy miếng bánh bao vào, dùng một ngón tay quét nhẹ lên môi hắn, sau đó nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên: “Ăn đi mà .”
Miếng thứ nhất.
“Tanh quá .”
Rồi nhai một miếng.
“Mùi vị cũng không tồi.”
Ăn hết một cái.
Rồi hắn quay sang tôi: “Còn nữa không?”
Một hơi ăn hết đống bánh bao đó, mạch máu và gân xanh trên cổ hắn vẫn còn chuyển .
Lại bắt đầu rồi, tôi ngửi mùi hôi thối đang bốc lên thoang thoảng.
“Ngon không ?” Tôi hỏi.
Lý Lực chép miệng một cái rồi : “Nhân gì thế?”
Tôi : “Nhân thịt đó.”
Trong chiếc túi nilon đó, máu thịt còn sót lại cùng với thức ăn thừa dưới đất đều tôi cho vào những chiếc bánh bao nhân thịt.
Lý Lực : “Mùi vị cũng không tồi đó chứ.”
Đương nhiên rồi, đây là máu thịt của con hắn mà.
Mở màn êm đẹp như , bầu không khí cũng bắt đầu trở nên hòa hoãn.
Lý Lực tôi: “Trước đó chưa thấy em bao giờ, nhà em nghề gì thế?”
Loại người như bọn chúng, muốn chuyện xấu, đều phải ước chừng rõ ràng.
Phải tìm hiểu rõ gia cảnh của đối phương, xem có phải là người bản thân có thể chọc vào hay không.
Tôi bày ra bộ mặt hơi chớm say: “Nhà em á hả? Làm việc cho người chết đó.”
Sau khi hỏi rõ về tôi, Lý Lực liền sảng khoái, kéo cánh tay tôi và :
“Đi thôi, ra sau hẻm kể tôi nghe nhà em ăn với người chết như thế nào hầy.”
Quán bar đều là trước mặt tiền, sau là hẻm.
Trong con hẻm tối tăm, chỉ còn một chút ánh sáng le lói của ánh trăng.
Mùi cơ thể của hắn càng lúc càng nặng rồi.
Đi ra tới hẻm sau không có một bóng người.
Lý Lực đang chằm chặp lấy áo và váy trên người tôi.
"Có phải tôi đã gặp em ở đâu rồi không?" Đột nhiên hắn hỏi.
Tôi như không , đáp: "Em có một người , tên Trương Đan, chính là mà mấy vừa thảo luận đó."
Hắn vừa tính gì đó, đột nhiên lại buồn tiểu, bèn vội đi sang vách tường bên cạnh chuẩn bị xả lũ.
Lúc này, trên mặt đất từ đâu có một thứ gì trắng phếu lăn lông lốc.
Hắn kỹ lại và hỏi: "Ai để cái ly đầu lâu ở đâu ?"
"Ha~ em Trương Đan đó à? Sao hả? Cô tới đây để giúp chị em mình đòi lại công bằng hả?
Tôi đáp: "Đúng thế. Chuyện của Trương Đan, đâu bỏ qua dễ dàng như ."
"Được thôi, chốc nữa tôi sẽ cho em cơ hội, từ từ thôi nha…"
Miệng thì thốt những câu tục tĩu, tay thì cởi đai quần, chuẩn bị xả lũ lên chiếc ly.
Tiếng nước róc rách chảy xuống, hắn có chút buồn nên : "Hôm nay mày vui, cho mày uống chút đồ có mùi vị hầy, có ngon không hả? Hahaha…"
Vừa dứt lời, hắn liền nghe tiếng trẻ con đáp lại: "Ngon lắm ạ."
Lý Lực bị dọa cho giật mình một phen, ướt cả đũng quần.
Hắn đưa mắt xuống cái ly đầu lâu dưới đất, thông qua ánh trăng, đó là một cái đầu lâu của con người.
Bạn thấy sao?