Đứa Trẻ Sơ Sinh [...] – Chương 12

Huệ Huệ buông lời cay độc xong lại giở giọng dịu dàng: “Tao đâu có để mày không công đâu, tao sẽ giới thiệu cho mày vài người chứ gì?”

Cô ta tỏ vẻ tiếc nuối : “Anh trai nuôi của tao là Lý Lực, hôm qua ảnh kêu tao qua đó để đưa đồ. Bây giờ tao không tiện đi, mày qua đó giúp tao đi. Anh ấy á, hào phóng lắm nha. Như là quá hời cho mày rồi, chứ bộ dạng của mày còn thua xa cả Trương Đan luôn đó.”

Trong lòng tôi lập tức co thắt lại.

Lần trước, nghe Trương Đan vì không chịu đáp ứng cầu ra ngoài “chơi” của ta, thế là cuối tuần trên đường về nhà bị chặn đường, sau này thì nghỉ học luôn, đến bây giờ vẫn chưa thấy quay về.

Tôi từng đến thăm Trương Đan một lần, ba của cậu ấy bị câm, không , cứ vẽ vời bảo tôi đi khuyên cậu ấy giúp ông.

Sau khi tôi bước vào thì xém chút dội ngược ra.

Một Trương Đan điềm đạm nho nhã trước đó giờ đây như một vũng bùn, đang chui rúc vào một góc, không biết đã bao lâu không tắm rửa vệ sinh rồi.

Cậu ấy không tắm, tắm rồi thì sẽ không giám định gì nữa.

Khi đó tôi không hiểu đây là ý gì.

Nhưng thật sự quá hôi luôn ấy.

Tôi lắp bắp an ủi vài câu mà tôi đã rất khó khăn mới , rồi tôi xách đồ đi ra ngoài, đầu óc tôi vẫn còn hơi ngơ ngác.

Vừa nghĩ đến cảnh đó, tôi liền không có cách nào đối mặt với Huệ Huệ.

Chỉ cần ngửi thấy mùi cơ thể của ta, tôi lại nhớ đến Trương Đan.

“Cậu có biết không? Trương Đan bị điên rồi.” Tôi nhịn không lên tiếng.

Cô ta chỉ khẩy một tiếng rồi : “Thật hay giả ? Mà liên quan gì đến tao chứ? Mà này, mày có nghe chưa? Tao kêu tối nay mày đi…”

Tôi cúi đầu nắm tóc đang vứt trong sọt rác, một bên đem cái túi bánh bao ta không ăn nữa gói lại, một bên : “Được. Tối nay nếu cậu có chuyện gì thì cứ gọi cho tớ.”

Huệ Huệ nghe thế liền bật ha hả.

“Châu Tình, mày cũng bắt đầu biết màu mè rồi đó. Được, khi nào mà tao có chuyện á? Ha~ Đến lúc đó tao nhất định sẽ gọi cho mày nha…” Nói tới chữ “tao” ta liền nghiến răng nhấn mạnh.

Một quán bar theo chủ đề đầu lâu trong ánh đèn mờ ảo, khiến cho bầu không khí trở nên trác tán lạ thường.

Đi vào căn phòng nhỏ, có bảy tám người đang ngồi ngổn ngang bên trong.

Từ khi tôi tới nơi, Lý Lực chưa hề nâng mắt tôi một cái.

So với những nữ sinh trang điểm đậm thì có lẽ do tôi quá đỗi tầm thường đi.

Trước mặt tôi là một dãy ly hình đầu lâu, trong đó đều là các loại bia rẻ tiền.

“Uống xong mày đi rồi đó.”

Một gã tóc vàng cầm ly bia nâng lên đổ thẳng từ trên đầu tôi đổ xuống, ướt hết cả người tôi.

“Uống đi, liếm như mèo uống nước đó.”

Nói rồi đám người đó rộ lên.

“Con Huệ Huệ bảo cái thứ này đến để thay thế đó à?” Một gã tóc bạch kim ngồi bên cạnh với Lý Lực tiếp: “Còn không bằng con nhỏ hôi hôi bữa hổm, ít ra người ta điện nước đầy đủ hầy.”

Lý Lực cố giả vờ nghe không rõ: “Gì chứ?”

Gã tóc bạch kim chọc ghẹo : “Anh đừng có quên rồi nha Lực, cái con nhỏ ở hồ bơi đó.”

Không biết Lý Lực nhớ lại chuyện gì: “Con nhỏ đó hả —"

Tôi cứ cầm từng ly bia lên uống.

Ba tôi từng dạy, con có thể không có hứng với rượu bia, nhất định phải có tửu lượng mạnh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...