Tôi cầm cái túi đựng bánh bao trở về, vừa hay lại gặp thầy Chúc chủ nhiệm lớp tôi.
Thầy gọi tôi lại, nhỏ giọng hỏi tôi: “Nghe Huệ Huệ hai ngày nay không khỏe sao?”
Tôi gật gật đầu.
Thầy lại hỏi tiếp: “Có phải đã bị…” Tôi giật mình ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh của thầy, phía sau thầy thốt ra vài chữ, “... bệnh gì không em?”
Tôi lắc đầu.
Thầy Chúc thấy tôi cầm toàn là bánh bao, lại mua thêm vài chai sữa tươi: “Bạn bị bệnh thì nên ăn ngon một chút. Em nhớ chăm sóc cho nhé.”
Tôi người đàn ông khó ưa này, gật gật đầu rồi rời đi.
Vừa trở về phòng, Huệ Huệ đã đợi không kịp, nhào tới giật lấy túi bánh bao cắn từng miếng thật lớn rồi lại phun hết ra.
“Khó ăn! Sao lại không tươi một chút nào hết ? Có phải là bánh bao hôm qua không? Sao lại khác xa mùi vị hôm qua tao ăn đến thế? Thấy ghê!”
Rồi tôi lại đưa chai sữa cho ta, bởi vì do màu của cái túi nên chai sữa hơi đỏ.
Cô ta cầm một ngụm lên uống: “Vẫn là sữa này ngon hơn.”
Rồi khui hẳn một lần ba chai đổ vào miệng, chả khác gì con thú đang chết khát .
Sau ngày hôm đó, khẩu vị của ta càng lúc càng tốt, ngày nào cũng toàn ăn với ăn.
Tôi chuyển lời hỏi thăm của thầy Chúc lại cho ta.
Cô ta cong khóe môi lên : “Ông già thối đó, vẫn còn biết tiếng người. Tao bệnh á? Haha…”
Xem ra tâm trạng của ta đang tốt lắm, đi hết vòng này đến vòng khác trong phòng.
Tôi tác của Huệ Huệ, không dám gì.
Gót chân của ta giờ đây đã cách mặt đất một chút, giống như có thứ gì đó đang đỡ lấy ta từ phía sau .
Huệ Huệ đã ăn no, sờ sờ bụng rồi bò lên giường.
Cô ta cứ bên ngoài sáng quá, bảo tôi kéo rèm cửa cho kín vào.
Tôi định quay về lớp học, ta gọi tôi lại.
“Ê, đừng đi, tao còn chưa hồi phục nữa, đang ở cữ mà. Tháng này mày ở đây chăm sóc cho tao đi!”
Tay tôi bất giác cuộn chặt thành nắm : “Nhưng, mà… sắp tới kỳ thi cuối cấp rồi.”
“Châu Tình, đừng có mà nước tới. Mày cứ phải ép tao chuyện “nhẹ nhàng” với mày đúng không?” Cô ta nhướng mày tiếp: “Mày thi cử có quan trọng bằng sức khỏe của tao không? Hay là công việc của mẹ mày quan trọng? Mày đừng có quên nha, ba của nuôi tao là lãnh đạo của mẹ mày đó!”
Tôi vẫn cắn răng đáp trả: “Thầy Vạn sẽ không đồng ý đâu.”
Huệ Huệ nhếch môi , : “Không đồng ý sao? Một thầy giáo quèn như ông ta thì ra sóng gió gì? Không ngại cho mày biết, trong phòng chủ nhiệm giáo vụ đều là của tao, mày nghĩ giữa tao với mày, ông già trong lớp sẽ nghe theo lời ai?”
Bạn gì chứ?!
Không phải ta ỷ bản thân xinh đẹp trẻ trung liền có thể mê hoặc đối phương sao?
Bỗng dưng tôi nhận ra một chuyện!
Tại sao Huệ Huệ lại nhặt đứa bé trong nhà vệ sinh, tại sao lại bắt tôi đem đứa bé đi ra từ ký túc xá của thầy …
Thì ra mọi thứ đều là muốn Chúc Đại Thông thấy.
Thì ra là thế!
Tôi chỉ cảm thấy kiều diễm trước mặt mình lại đáng sợ đến .
Rồi tôi nhớ lại Trương Đan tội nghiệp trước đó.
Lý do mà cậu ấy bị thôi học, chắc là do hôm đó cậu ấy vô bắt gặp chuyện xấu của Huệ Huệ trong phòng y tế!
Ghi âm điện thoại vẫn chưa tắt, tôi dùng hết sức bóp chặt lấy điện thoại trong tay mình.
“Tao đây là thăng cấp cho mày, bây giờ từ chân chạy vặt trở thành bảo mẫu rồi còn gì.”
Bạn thấy sao?