Màn đêm bao trùm lấy xung quanh.
Tĩnh lặng như trong nghĩa trang .
Toàn thân tôi run rẩy, cổ họng khàn đặc, ngón tay thì cứng đờ, mái tóc lòa xòa.
Tôi sợ lắm, thậm chí còn muốn gọi Huệ Huệ, lại không tài nào phát ra tiếng.
Chính ngay lúc đó, tôi nghe thấy trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng xối nước.
Ánh đèn đã vụt tắt, là Huệ Huệ bước ra.
Tôi thở phào nhẹ nhõm trong vô thức, vừa tính gọi ta thì phát hiện trong tay Huệ Huệ đang ôm một thứ gì đó.
Cô kiễng chân lên, cằm nâng cao, căn bản là không đường.
Đây… đây là bị quỷ nhập mới có tướng đi như thế!
Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, nhắm mắt lại, mau nhắm mắt lại đi.
Nhưng tôi không nhắm mắt lại .
Huệ Huệ ôm cái thứ đen sì tiến về phía tôi.
Cô ta đi đến đầu giường, khom lưng xuống, đôi mắt trợn trắng tôi và thốt ra từng chữ một.
“Mày con tao xem, có phải là dễ thương lắm không?”
Tôi cảm thấy như có ai đó đang bóp lấy cổ họng mình, tim đập liên hồi không ngớt, tôi không thành tiếng, thở không ra hơi.
Đây là mơ, nhất định mình đang nằm mơ!
Huệ Huệ tiếp: “Có muốn bế nó một chút không? Con gọi dì đi, bé cưng. Ây da, cục cưng đừng có giật tóc mẹ nào…”
Nói rồi ta đem đứa bé từ từ đưa ra trước mặt tôi.
Tôi nhắm mắt rồi ngất lịm đi lúc nào không hay.
Là Huệ Huệ gọi tôi dậy vào sáng ngày hôm sau.
Cô ta đứng ngay đầu giường, tôi giật mình hoảng hốt thẳng vào ta.
“Tao không có đánh mày.” Giọng của ta rất khàn.
“Mày xem thử tao bị sao thế này?” Cô ta tiếp.
Trông ta vẫn bình thường, bộ đồ ngủ bó sát vào mùa hè, làn da trắng muốt, thân hình mềm mại.
Lúc này, ta từ từ xoay người lại.
Ngay lập tức tôi trừng to đôi mắt.
Ở phía sau gáy của ta, lại bị hói mất một mảng.
Trên đó toàn là những vết tích loang lổ, giống như bị ai đó cố gắng giật xuống .
Tôi nhớ lại câu “Bé cưng đừng có giật tóc mẹ nào” của ta vào đêm hôm qua.
Rồi ta xoay người lại.
Sắc mặt xanh xao, hốc mắt thâm quầng, ấn đường trở đen.
“Phía sau gáy tao ngứa lắm, không biết là bị gì nữa.”
“Không, không có gì đâu, hình… hình như là tóc bị rụng đi một ít thì phải.”
“Rụng tóc thì có sao chứ? Tao đâu có là mày giật đâu. Mày căng thẳng cái chó gì? Đồ nhát cáy!”
Rồi ta cau mày quay về tìm gương, khi giũ tấm chăn ra lại không thấy gương ở đâu, bên trong lại có một chùm tóc, phía trên còn có một chút vết tích của máu thịt.
… Cho nên, thứ mà hôm qua ta ôm, chắc chắn không phải là một đứa bé sơ sinh!
Tôi xuống giường, thấy đôi giày vẫn ở đó, đối diện với giường của ta.
Đôi giày hình như vừa đi từ dưới nước lên, xung quanh nó đều là những vệt nước lấm tấm.
Huệ Huệ cầm chùm tóc lên: “Sao có cuộn chỉ nằm đây?” Rồi ta vứt nó sang một bên, quay qua với tôi: “Mấy giờ rồi còn không đi mua đồ ăn sáng đi?”
Khi tôi chuẩn bị ra cửa thì ta : “Hôm nay mua nhiều chút, tao thấy hơi đói. Mua 10 cái đi.”
Bạn thấy sao?