5
Nhưng cháu nhạy cảm, cầu cao của tôi không chịu nghe và lại bắt đầu ồn ào trong xe: "Không, ông ta con khó chịu. Con muốn xuống xe! Xuống xe! Xuống xe!”
Nó tay đ.ấ.m chân đá lung tung vào ghế lái. Ghế lái liên tục bị rung lắc, ảnh hưởng nghiêm trọng đến an toàn lái xe.
Tài xế dừng xe bên đường, nghiêm túc : “Mấy người còn muốn đi xe không? Cô ấy ầm ĩ như . Làm sao tôi lái !”
Trương Bối Bối càng khóc lớn: “Mẹ, ông ta hung dữ quá, mình mau xuống đi! Không ngồi xe này!”
Không khuyên nhủ con nhỏ, chúng tôi đành phải xuống xe.
Chị dâu tôi trước khi đi còn không quên buông lời hung ác: “Đều tại cái đồ bi/ến th/ái nhà mày con tao sợ! tao nhất định sẽ khiếu nại mày!”
Tài xế vẻ mặt đầy khinh thường: “Làm sao bi/ến th/ái bằng nhà mấy người, đem con cái nuôi thành đứa bé phế vật lớn xác!”
Anh ta nghênh ngang nhấn ga rời đi để lại một làn khói cho Trương Bối Bối.
Trương Bối Bối tức giận chỉ có thể nhe răng vung tay vung chân.
Sợ Trương Bối Bối lại lần nữa không thể khống chế cảm , chúng tôi đành phải đi bộ đến trường thi.
Cũng may không quá xa, cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi đúng giờ trong sự vội vã, chỉ là dọc theo đường đi có không ít người liếc Trương Bối Bối.
Trương Bối Bối càng ngày càng bất an, nó cũng cảm thấy thế không đúng.
Anh tôi một lòng muốn con nhỏ an tâm dự thi, đương nhiên sẽ không cho nó biết sự thật.
Nhưng tôi rất tò mò “đứa bé đòi hỏi quá độ” này nếu biết đánh giá của những người khác đối với mình thì thái độ sẽ thế nào.
Vì thế trong lúc đang chờ trường thi mở của, tôi bộ nhàm chán lướt xem video trên điện thoại, vừa lúc mở tới đoạn : “Tôi mặc kệ, Tôi mặc kệ....”
Tôi vội vội vàng vàng tắt điện thoại, mà những lời này vẫn bị Trương Bối Bối nghe .
Trương Bối Bối sắc mặt lập tức thay đổi, nó đương nhiên biết việc này có ý nghĩa gì.
Vốn đã nhạy cảm và cố chấp, giờ nó lại rơi vào trạng bấp bênh.
Nước mắt nhanh chóng đầy hốc mắt, “Mẹ, con không thi, con không thi! Thì ra mọi người đều đang chê con.”
Tiếng hét không nhỏ, khiến cho không ít người qua.
“Mấy người cái gì mà ! Mấy người đều bắ/t nạ/t tôi. Lời của tôi không có sai!”
Trương Bối Bối tức giận mà rống lên với những người chung quanh.
Nó còn quơ tay, dậm chân, khóc đến thở hổn hển, toàn bộ tác liền mạch lưu loát.
Đây là một thái phổ biến của "đứa bé mắc chứng đòi hỏi quá độ".
“Cục cưng, ngoan, không có việc gì. Chúng ta phải ổn định tâm trạng để thi cho tốt, chúng ta giành vị trí thủ khoa, bọn họ tự nhiên không còn lời nào để .” Lý Lị Địch không ngừng vuốt lưng giúp Trương Bối Bối dễ thở. Câu đã cổ vũ Trương Bối Bối, tinh thần nó bình tĩnh lại, ngẩng cao đầu bước về phía phòng thi.
Trải qua thời gian dài chờ đợi, rốt cuộc cũng thi xong, mà chúng tôi quanh cửa ra vào suốt 20 phút, cũng không thấy Trương Bối Bối
“Chồng, Bối Bối sẽ không xảy ra chuyện gì đi?” Lý Lị Địch sốt ruột không thôi.
Lo lắng phát sinh chuyện gì, chúng tôi quyết định đi vào trường thi để tìm Trương Bối Bối.
Trên đường đi, quả nhiên có người từ phòng thi đi ra, vừa đi vừa : "Các cậu có nghe không? Có một không biết tự lượng sức mình còn cãi nhau với Phương thần!"
“A? Sao nó dám? Con nhỏ đó tự tin sao, chắc nó nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ.”
Những học sinh xung quanh vẫn tụm ba tụm năm nhỏ.
Nghe bọn chúng miêu tả, tôi cảm thấy người bọn chúng có lẽ là Trương Bối Bối.
Quả nhiên vừa đến dưới lầu, chỉ thấy một đám người vây quanh một chỗ vô cùng náo nhiệt.
Trong đám người tiếng hét đặc biệt chói tai của Trương Bối Bối truyền đến: “Tao ! Mày ảnh hưởng đến việc bài của tao!”
Bạn thấy sao?