7
Tôi và Vương Miễn thực sự là tâm đầu ý hợp.
Mẹ chồng tôi vừa dứt lời, chúng tôi lập tức nhau.
Tôi thẳng thắn : “Chúng con không có nhiều tiền như , không đủ khả năng chi trả cho trung tâm chăm sóc sau sinh cao cấp.”
Sắc mặt em dâu lập tức thay đổi, kéo tay áo mẹ chồng tôi : “Mẹ còn cả chị cả chắc chắn sẽ giúp đỡ? Mới như này đã không chịu, thì con còn sinh con trai gì? Chỉ trông chờ vào ba triệu một tháng của Vương Trọng thì chỉ có nước ăn gió Tây Bắc thôi!”
Mẹ chồng tôi nghe , vội vàng cẩn thận dỗ dành ta.
“Không sao đâu, không sao đâu, đừng giận.”
Tôi thực sự không hiểu, bao nhiêu năm nay, mẹ chồng tôi luôn rất sợ em dâu, lại luôn khó chịu và soi mói tôi.
Có phải chỉ vì nhà mẹ đẻ của em dâu ở ngay trong làng nên họ phải kiêng dè nhiều hơn không?
Bố chồng tôi cũng rất không vui ông không chuyện với tôi, chỉ nghiêm giọng với Vương Miễn: “Con thấy thế nào?”
Đây chính là ép Vương Miễn phải nhượng bộ.
Vương Miễn cứng đờ người, ra hiệu cho tôi bằng mắt.
Tôi thở dài, vai phản diện này vẫn phải để tôi diễn.
“Bố đừng hỏi Vương Miễn, dù sao thì con chắc chắn sẽ không đồng ý, lúc con sinh Bối Bối cũng không nỡ đến trung tâm chăm sóc sau sinh, tại sao lại phải tiêu tiền cho người khác đi?” Tôi .
Bố chồng tôi ho mạnh một tiếng, : “Con dâu, con như là không đúng, chúng ta là một nhà, phải giúp đỡ lẫn nhau mới có thể đoàn kết đồng lòng, người thì không thể tính toán quá !”
Mẹ chồng tôi cũng : “Bây giờ điều kiện của hai đứa tốt rồi, không thể không quan tâm đến người nhà , trước kia bố mẹ đã vất vả nuôi Vương Miễn ăn học, chẳng phải là hy vọng nó có thể giúp cả nhà có cuộc sống tốt đẹp hơn sao? Nếu chỉ biết lo cho cuộc sống riêng của mình, ngay cả em trai ruột cũng không quan tâm thì sẽ bị người ta chỉ trích sau lưng đấy!”
Tôi đột nhiên có chút hiểu ra mục đích họ đến lần này, trung tâm chăm sóc sau sinh chỉ là cái cớ.
Mục đích thực sự của bố mẹ chồng là muốn chúng tôi đưa ra lời hứa chắc chắn, một lời hứa sẽ giúp đỡ em trai em dâu nuôi con.
Nếu lần này đồng ý thì sau này sẽ là những phiền phức vô tận.
8
Mặt Vương Miễn tái xanh, mắt về phía phòng ngủ, dường như muốn lấy tờ giấy chứng nhận giả ra.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, muốn lý lẽ lần cuối với bố mẹ chồng.
“Bố mẹ, bố mẹ có phải thấy cuộc sống của hai đứa chúng con rất giàu có đúng không? Rất thoải mái đúng không? Con sẽ tính toán đơn giản cho bố mẹ nghe.”
Tôi thật: “Vương Miễn ở công ty nước ngoài, lương tháng một vạn mốt; con ở công ty nhà nước, lương tháng sáu nghìn, cộng lại là một vạn bảy. Tiền trả góp mua nhà của hai đứa chúng con là năm nghìn, tiền trả góp mua xe là hai nghìn, tiền học mẫu giáo của con con là hai nghìn năm, tiền học vẽ là một nghìn, tiền sinh hoạt mỗi tháng là hai nghìn.”
Đây đã là tiết kiệm nhất rồi, nếu không thì căn bản không thể tiết kiệm đồng nào.
Bố chồng tôi nghe xong, cau mày không gì.
Nhưng mẹ chồng tôi lại đảo mắt, : “Không phải vẫn còn bốn, năm nghìn sao? Đủ tiền lương của một người rồi!”
Tôi cạn lời: “Con còn chưa tính tiền phí quản lý một năm, tiền sưởi ấm, tiền mừng đám cưới, tiền bảo hiểm xe, tiền thuốc men, v.v., cả nhà chúng con chẳng lẽ không mặc quần áo, không thay đồ gia dụng sao? Bối Bối lớn rồi, chẳng lẽ không tiết kiệm tiền để sau này đi học sao?”
Tôi không hề quá, cuộc sống của chúng tôi thực sự rất eo hẹp.
Cuối tuần thỉnh thoảng đưa con đi trung tâm thương mại, nạp hai trăm nghìn vào thẻ chơi trong nhà bóng, tôi đã đau lòng muốn chết.
Bối Bối còn nhỏ, không hiểu gì cả tôi đã thấy nhiều chuyện.
Các cùng lớp của con bé, đứa thì đi giày Nike, Adidas ba bốn trăm nghìn, đứa thì mặc quần áo hiệu đủ kiểu.
Nhưng tôi toàn mua quần áo giày dép giảm giá trên mạng cho con .
Nhiều nhỏ có thể thoải mái chơi trong trung tâm thương mại, chơi xe đua, chơi nhà búp bê, hoặc xem VR, đồ thủ công, không giống như chúng tôi, tính toán chi li, ăn một bữa cơm bên ngoài cũng phải tính toán.
Có lẽ bố mẹ của một số nhỏ kiếm không nhiều bằng chúng tôi người quê gốc ở đây đều có của cải tích góp, cuộc sống thoải mái hơn chúng tôi nhiều.
Tôi chưa bao giờ phàn nàn rằng bố mẹ chồng không tạo điều kiện cho chúng tôi lúc này họ lại ở đây ép buộc chúng tôi!
Bạn thấy sao?