Trước đây, mỗi lần gặp Văn Diễn,
Đều có Giang Dã ở đó.
Nhắc mới nhớ, Giang Dã hôm nay sẽ về tìm tôi.
Càng nghĩ càng rối.
Không hiểu ta bị gì, vừa nghe tin tôi và Văn Diễn ở bên nhau, đã kích như .
Anh ta đâu có thích tôi.
Thì quản gì chuyện tôi ở bên ai chứ?
Rõ ràng tối qua gọi điện, tôi còn nghe thấy giọng phụ nữ bên cạnh ta.
Tôi cố lấy lại bình tĩnh, đặt tin nhắn của Giang Dã vào chế độ Không phiền.
Bắt buộc bản thân không nghĩ đến ta nữa.
Đã đồng ý hẹn hò với Văn Diễn rồi.
Thì phải chuyên tâm một chút.
Khi tôi xuống lầu, thấy xe của Văn Diễn đã đỗ dưới chung cư.
Anh đứng tựa vào cửa xe.
Mặc áo khoác cashmere, dáng đứng lười biếng vẫn toát lên vẻ khí chất.
Gương mặt lạnh nhạt, ngay khi thấy tôi, lại bất giác nở nụ .
Anh ấy nhấc chân, bước về phía tôi.
“Anh Văn Diễn, xin lỗi, em ngủ quên mất.”
Anh ấy khẽ “Ừ” một tiếng.
“Vậy em tính bù đắp thế nào đây?”
Không ngờ ấy lại , tôi sững người ngay tại chỗ.
“Vậy… em mời ăn cơm nhé?”
Anh ấy bật , đưa tay nắm lấy tay tôi.
“Được thôi, còn muốn em đồng ý một điều kiện khác nữa.”
Tôi không biết ấy định đưa ra điều kiện gì.
Nhưng nghĩ lại, lần đầu hẹn hò mà đã đến trễ, thật sự không hay lắm.
Tôi chỉ có thể cắn răng chấp nhận.
“Được ạ, đi, chỉ cần em .”
“Đổi cách xưng hô đi, đừng gọi là Anh Văn Diễn nữa.”
“Hả? Vậy gọi là gì?”
“Gọi A Diễn.”
Anh ấy xong, cúi mắt tôi.
Ánh mắt có chút mong đợi.
Hai chữ A Diễn, tôi thầm đọc một lần trong đầu.
Vừa định mở miệng gọi, lại cảm thấy như sắp bỏng miệng.
“A… A Diễn.”
Giọng tôi nhỏ xíu.
Nhưng vẫn bị ấy nghe thấy.
Nụ bên môi càng sâu hơn, nghiêm túc trả lời tôi một câu.
“Ừ, đây.”
Bỏ qua chuyện hẹn hò với ấy không .
Khuôn mặt của Văn Diễn, mỗi khi , đúng là có sức sát thương quá lớn.
Đặc biệt là khi biết, nụ ấy là vì mình.
Càng khiến người ta xấu hổ hơn.
Tôi đỏ mặt, vội vàng chuyển chủ đề.
“Chúng ta đi ăn đi, em đói rồi.”
Văn Diễn không gì, trực tiếp nắm lấy tay tôi.
Anh ấy có vẻ rất thích đan mười ngón tay vào nhau.
Tối qua lúc tôi đồng ý hẹn hò, ấy cũng đã nắm tay tôi như thế.
Nhưng tôi vẫn chưa quen lắm.
Sau khi ăn xong, Văn Diễn kéo tôi đi xem triển lãm tranh.
“A Diễn, chẳng phải đi công tác sao? Nếu công ty bận quá thì mình đừng đi nữa, về giải quyết công việc trước đi.”
Gia đình Văn Diễn muốn ấy quay về tiếp quản công ty.
Nhưng ấy , trước ba mươi tuổi, phải tự mình khởi nghiệp trước.
Trước đây mỗi lần tụ tập, ấy cũng chỉ đến ngồi một lúc rồi đi.
Trong bữa tiệc, điện thoại và email cũng không ngừng đổ đến.
Ấn tượng của tôi về ấy chính là một tổng tài còn bận hơn cả trâu ngựa.
Nhưng hôm nay khi ăn cơm, ấy không hề liếc điện thoại một lần.
Giờ còn đưa tôi đi xem triển lãm tranh.
Không ngờ Văn Diễn lại thản nhiên , chuyện của công ty tối qua đã xử lý xong rồi.
Hôm nay, toàn bộ thời gian của ấy đều dành cho tôi.
Tôi đỏ mặt, cố tỏ ra bình tĩnh.
“A Diễn, em đâu phải con nít, không cần đi theo em đâu.”
“Ồ, thì là con nít. Anh cần em đi theo .”
Chết rồi, mặt càng nóng hơn.
5
Trên đường đến triển lãm tranh, điện thoại tôi đổ chuông.
Là Giang Dã gọi đến.
Tôi do dự, không biết có nên nghe không.
Văn Diễn liếc màn hình điện thoại.
“Nghe đi, có thể có chuyện gấp đấy.”
Tôi suy nghĩ một chút, rồi quyết định thôi.
“Có thể có chuyện gì gấp chứ?”
Ai ngờ ngay giây sau, điện thoại của Văn Diễn cũng đổ chuông.
Là Giang Dã gọi.
Văn Diễn quay sang tôi.
“Anh có nên nghe không?”
Tôi lập tức dời ánh mắt đi.
“Tùy , không cần hỏi em.”
“Vậy thì cũng không nghe, từ tối qua cậu ta đã phiền suốt rồi.”
Thì ra, tối qua Giang Dã không chỉ gọi cho mình tôi.
“Có thể là ấy uống say thôi. Lúc nào say rượu cũng lắm lời.”
Tôi lẩm bẩm một câu.
Văn Diễn lại nghe rất rõ.
“Anh tửu lượng rất tốt, uống say là ngoan ngoãn ngủ.
“Nhưng mà, phần lớn thời gian không uống rượu.”
Mặc dù ấy đúng sự thật.
Nhưng… sao tôi cảm thấy hơi kỳ lạ ?
Anh ấy đang so bì chuyện tửu lượng với Giang Dã sao?
Chuyện này có gì đáng để so chứ?
Điện thoại của Giang Dã gọi đến hết cuộc này đến cuộc khác.
Tôi dứt khoát bật chế độ máy bay.
Khi xem xong triển lãm tranh về, trời đã gần tối.
Văn Diễn đưa tôi về tận dưới nhà.
Xe dừng lại.
Tôi tháo dây an toàn, định tạm biệt rồi xuống xe.
Nhưng phát hiện cửa xe đã bị khóa.
Tôi ngạc nhiên quay sang Văn Diễn.
Đèn nhỏ trong xe bật sáng, khiến đường nét sắc bén trên gương mặt ấy trở nên dịu dàng hơn.
Anh nghiêng đầu, chăm tôi.
Đôi mắt sâu thẳm, chứa đựng những cảm tôi không thể hiểu .
“Ờm… em về đến nhà rồi, em lên đây.”
Văn Diễn chớp mắt.
“Ở lại thêm năm phút không?”
Cũng thôi, chỉ năm phút mà.
Vậy thì ngồi thêm chút nữa .
Tôi ngồi ngay ngắn, đếm ngược thời gian.
Bất chợt, Văn Diễn vươn tay, bật nhạc trong xe.
Ừm, nghe nhạc cũng hay.
Không thì hai người cứ ngồi im năm phút, cũng khó mà chịu nổi.
Bài hát mà Văn Diễn chọn, phần dạo đầu rất dễ nghe.
Nếu không có ánh mắt nóng rực của ấy quấy nhiễu.
Tôi đã có thể yên tĩnh mà thưởng thức rồi.
Đang mải suy nghĩ linh tinh, Văn Diễn bỗng tháo dây an toàn.
“Cạch” một tiếng.
Rõ ràng đến mức khiến tôi sững lại.
Cả người lập tức căng thẳng.
Mùi hương quen thuộc càng lúc càng gần.
Văn Diễn cầm lấy tay tôi, từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve.
Từng dây thần kinh trong người tôi tê dại.
Giống như bị điện giật, thậm chí quên mất phải rút tay lại.
“Thu Thu, muốn hôn em.”
Bùm!
Bên trong đầu tôi như có pháo hoa nổ tung.
6
Lúc Văn Diễn buông tôi ra.
Bài nhạc cũng vừa vặn kết thúc.
Năm phút.
Ngoại trừ bốn mươi giây nhạc dạo đầu.
Anh ấy đã hôn tôi suốt bốn phút hai mươi giây.
Tôi cố gắng điều chỉnh hơi thở, tim vẫn đập loạn trong lồng ngực.
Ánh mắt Văn Diễn chưa từng rời khỏi tôi.
Còn tôi, nhút nhát đến mức không dám ngẩng đầu ấy.
“Thu Thu, cảm ơn em đã đồng ý .
“Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất.”
Tôi đáp lại, giọng nhỏ như muỗi kêu:
“Ừm.”
“Từ giờ trở đi, lúc chúng ta ở bên nhau,
“Nếu có gì không thoải mái, em có thể dừng lại bất cứ lúc nào.”
Giọng Văn Diễn trầm ấm, dịu dàng.
Tôi lại nhớ đến khoảnh khắc khi nãy, lúc ấy nghiêng người sát lại gần.
Khoảng cách gần đến mức có thể nghe rõ hơi thở.
Chóp mũi khẽ lướt qua gò má tôi.
Dùng giọng điệu tương tự, thì thầm bên tai tôi:
“Anh đã muốn hôn em từ sáng nay, từ lúc thấy em.
“Cho đến tận bây giờ.
“Nếu em không muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại.”
Tôi căng thẳng nhắm mắt, cho đến khi một nụ hôn ấm áp chạm nhẹ lên môi.
Thấy tôi không từ chối.
Văn Diễn từ dịu dàng dò hỏi, dần dần trở nên cuồng nhiệt, chiếm đoạt,
Khiến đầu óc tôi trống rỗng, chỉ có thể để ấy dẫn dắt.
Lần này, đến “Ừm” tôi cũng không muốn nữa.
Chỉ nghe thấy Văn Diễn tự mình lẩm bẩm.
“Nhưng ích kỷ hy vọng rằng,
“Em sẽ mãi mãi không dừng lại,
“Mãi mãi không từ chối .”
Văn Diễn nắm tay tôi, đưa tôi lên nhà.
Tôi im lặng suốt cả quãng đường.
Không ngờ, cửa thang máy vừa mở ra.
Đã thấy Giang Dã tựa vào tường ngay trước cửa nhà tôi.
Dưới đất có không ít đầu lọc thuốc lá.
Không biết đã chờ bao lâu.
Tôi kinh ngạc ta.
Cứ tưởng ta sẽ đến tìm tôi, chỉ là lời suông.
Giang Dã trông có vẻ cả đêm không ngủ.
Khuôn mặt lộ rõ vẻ tiều tụy.
Khi thấy tôi và Văn Diễn nắm chặt tay nhau, sắc mặt ta lập tức trầm xuống.
“Thu Thu, lại đây.”
Bạn thấy sao?