Phó Cảnh Thước cau mày, đúng lúc đó có tiếng hô vang lên giữa đám đông:
“Phu nhân nhà họ Phó tới rồi!”
Mẹ Phó bước xuống xe, đi thẳng qua đám đông đến trước mặt tôi, nắm chặt lấy tay tôi:
“Con dâu tôi cần nghỉ ngơi, tốt nhất là mọi người tránh ra một chút. Ai mà con bé giật mình ảnh hưởng đến cháu tôi trong bụng, tôi sẽ không để yên!”
Lời bà vừa dứt, đám đông lập tức im phăng phắc, tự giác dạt ra hai bên nhường đường.
Một lúc sau, có người dè dặt hỏi: “Phu nhân, ý bà là đã thừa nhận thân phận của Diệp? Vậy tiểu thư nhà họ Cố thì sao ạ?”
Bà chỉ liếc phóng viên đó một cái, rồi thẳng thắn đáp:
“Ban đầu chúng tôi – mấy người lớn – chỉ là muốn tác hợp cho hai đứa nhỏ, gượng ép thì chẳng thể có .”
“Con trai tôi ai, tôi cũng người đó.”
“Nếu sau này còn ai tung tin đồn nhảm, cố khó con dâu tôi, bất kể là ai – tôi sẽ khiến người đó phải trả giá.”
Tôi cảm kích mẹ Phó – bà đã cho tôi đủ thể diện trước mọi người.
Lúc cả nhà chuẩn bị lên xe rời đi, Dương Lệ Hoa lại chen tới, ánh mắt sáng rỡ mẹ Phó:
“Bà thông gia, tôi là mẹ ruột của Diệp Linh Linh!”
Tôi mẹ Phó bằng ánh mắt bình tĩnh: “Đúng , bà ấy là mẹ tôi.”
Nghe tôi thừa nhận, Dương Lệ Hoa như tiêm thuốc kích thích, phấn khích ra mặt.
Có lẽ trong đầu bà ta đã bắt đầu vẽ ra viễn cảnh sống đời giàu sang.
Tôi nhẹ nhàng đổi giọng:“Thật ra, cũng không thể trách bà ấy hoàn toàn… Dù sao bao năm nay cũng trải qua nhiều chuyện, đầu óc không còn minh mẫn, nên mới dễ bị người khác lợi dụng, những chuyện ngu ngốc.”
“Đúng, đúng ! Tôi già rồi, đầu óc cũng kém.”
Tôi liếc bà ta một cái.
Bà ta vội vàng thêm:
“Không chỉ đầu óc, mà bác sĩ cũng bảo tôi có bệnh, phải nhập viện điều trị.”
Tôi khẽ gật đầu, giữa ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, đưa tay kéo bà ta lên xe.
Dương Lệ Hoa đến bật khóc, vừa lau nước mắt vừa xin lỗi, còn khen tôi là đứa con tốt.
Tôi chỉ thấy buồn . Bà ta còn chưa biết rằng, những ngày “khổ tận cam lai” mà bà ta mơ mộng ấy… mới chỉ bắt đầu.
Trên xe, chỉ có mình Dương Lệ Hoa huyên thuyên kể lại đủ chuyện quá khứ.
“Linh Linh, con còn nhớ không? Hồi nhỏ con từng sẽ chăm sóc mẹ, nuôi mẹ lúc về già.”
“Giờ mẹ quay lại rồi, sẽ không bao giờ rời xa con nữa!”
Tôi bà ta, giọng thản nhiên: “Con nhớ.”
Khóe miệng bà ta cong lên tới mang tai.
“Yên tâm, con nhất định sẽ nuôi mẹ đến cuối đời.”
Nghe tôi , bà ta lập tức im lặng, ánh mắt rạng rỡ đầy hy vọng.
Xe dừng trước biệt thự sang trọng của nhà họ Phó. Dương Lệ Hoa ngẩn người: “Đây là lâu đài thật sao? Đẹp quá!”
Sau khi tạm biệt mẹ Phó, tôi khẽ cong môi : “Vậy mà đã là gì đâu, sau này căn nhà mẹ ở còn lớn hơn thế này nữa.”
Thấy xe tiếp tục chạy, bà ta hỏi: “Chúng ta đi luôn bây giờ sao?” “Sau này con sinh em bé, mẹ giúp con chăm. Dù sao giúp việc cũng là người ngoài, không yên tâm .”
Bà ta liếc Phó Cảnh Thước, : “Linh Linh, con chọn đàn ông cũng giỏi thật.”
Tôi ngẩng đầu hôn nhẹ lên má Phó Cảnh Thước, rồi nép vào lòng , không thêm gì.
Dương Lệ Hoa bị tiêm thuốc an thần rồi bị ném xuống xe.
Tôi ra ngoài cửa sổ – nơi đó, từ nay sẽ là điểm dừng cuối cùng trong cuộc đời bà ta.
Không có nơi nào thích hợp hơn bệnh viện tâm thần dành cho bà ta cả.
Phó Cảnh Thước nắm lấy bàn tay lạnh giá của tôi, giọng dịu dàng đầy xót xa:
“Yên tâm, sau này em có và có con, sẽ không bao giờ phải đơn nữa.”
Tôi khẽ gật đầu, mỉm : “Không chỉ … em còn có bố mẹ nữa.”
Chúng tôi nhau .
Từ lúc đưa Dương Lệ Hoa vào bệnh viện tâm thần, tôi mới cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm thật sự.
Cuộc sống dần trở lại yên bình, tôi an tâm ở nhà họ Phó tĩnh dưỡng, chờ ngày đón con chào đời.
Phó Cảnh Thước cũng chính thức hủy bỏ hôn ước với nhà họ Cố, công khai mối quan hệ giữa tôi và trước truyền thông, đồng thời xác nhận tôi đang mang thai con trai của .
Ban đầu, vẫn có những lời ra tiếng vào, nghi ngờ và mỉa mai.
Nhưng với sự cứng rắn của nhà họ Phó, cộng thêm việc mọi người tận mắt chứng kiến Phó Cảnh Thước cưng chiều tôi từng chút một, những lời đồn cũng dần dần tan biến.
Sau đó, tôi thuận lợi sinh hạ một bé trai khỏe mạnh, cả nhà họ Phó vui mừng như mở hội.
Phó Cảnh Thước thì vui như trẻ con, ngày ngày ở bên mẹ con tôi, không rời nửa bước.
Chúng tôi từng hứa, sẽ dành cho con trai trọn vẹn nhất, để con lớn lên trong một gia đình ngập tràn thương.
Còn giữa tôi và … cũng sẽ mãi đồng hành qua tháng năm, vĩnh viễn không chia xa.
Bạn thấy sao?