Quay lại chương 1 :
“Dĩ nhiên rồi! Cho tới giờ tôi chưa từng gặp người đàn ông nào vừa lịch thiệp, vừa đẹp trai, lại còn thông minh như !”
“Chỉ tiếc là… ta sắp kết hôn rồi.”
Nhìn vẻ mặt đầy tiếc nuối của ấy, tôi không đáp lại.
“Người đàn ông ưu tú như mà lại phải cưới người mình không , đúng là đáng thương.”
“Anh ta với cậu à?”
“Cần gì ? Ai có mắt đều ra . Ánh mắt khi thích một người, giấu không nổi đâu.”
“Tạm dừng buôn chuyện rồi, ra ngoài việc đi.”
Yêu hay không , đó là chuyện của Phó Cảnh Thước.
Việc của tôi là tốt công việc của mình, sau đó rời đi.
Tôi đưa tay xoa nhẹ bụng – nơi đang dần nhô lên. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để mẹ đơn thân rồi.
Ngay lúc ấy, cửa phòng việc của tôi bị đẩy ra.
Một người đàn bà ăn mặc tả tơi, tóc tai bù xù, trông vừa tiều tụy vừa già nua.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng đuổi ra thì người đó đã mở miệng: “Linh Linh, con không nhận ra mẹ sao? Mẹ đây mà!”
Khoảnh khắc đó, tôi sững lại.
Người mẹ trong trí nhớ tôi vẫn là dáng vẻ trẻ trung năm ấy.
Năm đó bố tôi bị tai nạn ở công trường, bà ta cầm tiền bồi thường lại không chịu chi trả viện phí cho ông.
Nhà thì nghèo, tiền bồi thường cũng bị bà ta cuỗm mất, cuối cùng bố tôi chết ngay ngoài hành lang bệnh viện.
Bà ta không để lại cho tôi một xu, bỏ đi biệt tích.
Nghe sau đó lấy một gã nhà giàu mới nổi.
Khi ấy tôi mới mười ba tuổi.
Người mất tích hơn nửa đời người đột nhiên xuất hiện, chỉ có thể có một lý do: nhất định là đến họa.
“Linh Linh, mẹ xin lỗi, mẹ quỳ xuống xin con tha thứ!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Dương Lệ Hoa đã quỳ sụp xuống trước mặt tôi, khóc lóc nức nở.
Cửa văn phòng vẫn mở, các đồng nghiệp xung quanh đã tụ lại hóng chuyện.
Thấy tôi không phản ứng, tiếng khóc của bà ta càng to hơn:
“Linh Linh, con đi, mẹ phải gì con mới chịu tha thứ cho mẹ?”
“Chỉ cần con ra, mẹ nhất định sẽ !”
Bà ta định chạm vào tay tôi, tôi lập tức tránh đi.
Nếu để bà ta chạm vào, chắc tôi buồn nôn chết mất.
Tôi lạnh nhạt : “Bất cứ điều gì cũng ?”
Dương Lệ Hoa gật đầu lia lịa, ra vẻ thành khẩn: “Chỉ cần mẹ .”
Tôi chỉ tay về phía cửa sổ văn phòng: “Nhảy từ đó xuống, tôi sẽ tha thứ cho bà.”
Trong đám đông đã có người bắt đầu xì xào bênh bà ta.
“Bắt mẹ ruột mình nhảy lầu? Cô ta nghĩ ra ghê thật.”
“Dù sao cũng là mẹ đẻ mà, phải căm ghét đến mức nào mới thế này.”
“Không ngờ ấy lại là người như … tôi không muốn đồng nghiệp với kiểu người này đâu.”
Tôi lặng lẽ nghe những lời bàn tán xung quanh.
Dương Lệ Hoa thì như tiếp thêm sức mạnh, tiếp tục diễn vai người mẹ đáng thương bị con ruồng bỏ.
“Được.”
Bà ta lau nước mắt, giọng nghẹn ngào:
“Sau khi mẹ chết, con phải chăm sóc tốt bản thân nhé.”
Nói xong, bà ta lập tức lao về phía cửa sổ, khi lướt qua tôi, lại cố húc mạnh khiến bụng tôi va đập dữ dội vào cạnh bàn.
Cơn đau buốt truyền khắp người, mồ hôi lạnh túa ra.
“A… máu!”
Nghe tiếng hét, tôi cúi đầu xuống, máu đỏ tươi đang chảy dài theo chân tôi.
Đã có đồng nghiệp vội vàng đến đỡ tôi và gọi xe cấp cứu.
Tôi trừng mắt Dương Lệ Hoa đầy căm hận, đau đến mức không thể thành lời.
Tôi không biết tại sao Phó Cảnh Thước lại xuất hiện ở đó.
Chỉ nhớ, khoảnh khắc ta lao vào đám đông bế tôi lên, mọi thứ xung quanh như ngừng lại.
Trong mắt tôi, chỉ còn lại một mình ấy.
“Không sao đâu, không sao đâu. Anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay.”
Giọng ta run run, ánh mắt đầy hoảng loạn.
Tôi tựa vào ngực , vành mắt ướt nhòe:
“Phó Cảnh Thước… con của em có phải không giữ nữa rồi không?”
“Đừng bậy! Anh sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất.”
“Đừng sợ, Linh Linh, cả hai mẹ con em nhất định sẽ bình an.”
Nụ hôn lạnh lẽo của rơi lên trán tôi, tôi khẽ gật đầu.
Sau đó xảy ra chuyện gì, tôi không nhớ nữa.
Chỉ biết, lúc tỉnh lại, tôi đã… nổi tiếng.
Trước đây là tôi đưa tin về người khác, giờ đây, nhân vật chính lại là chính tôi.
Trên mạng, tiêu đề giật tít tràn lan khắp các hot search:
#Phóng viên nữ nổi tiếng mang thai ngoài giá thú, ép mẹ ruột nhảy lầu, người bí ẩn nghi đã có vợ#
#Phóng viên trơ trẽn dụ dỗ đàn ông có vợ, mẹ ruột phẫn uất nhảy lầu#
#Phóng viên mang thai trước hôn nhân, không chấp nhận lời dạy của mẹ, ép mẹ tìm đến cái chết#
…vân vân và vân vân, kể hoài không hết.
Tôi còn chưa đọc xong thì điện thoại đã bị Phó Cảnh Thước giật mất.
Anh đặt hộp cherry đã rửa sạch vào tay tôi:
“Ăn nhiều chút, đừng đọc mấy thứ nhảm nhí đó nữa, không tốt cho thai nhi đâu.”
Thấy tôi bằng ánh mắt u uất, liền đổi giọng ngay:
“Ảnh hưởng đến sức khỏe con thì càng là tội nặng.”
Bạn thấy sao?