Tôi tò mò mở ra xem thử…
Là món bánh phô mai dâu tây mà tôi thích nhất!
Tâm trạng u uất trong lòng cũng vơi đi không ít.
Tôi không nhịn , tấp xe vào lề đường rồi ăn ngay tại chỗ.
Ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy cảnh Phó Cảnh Thước đang đuổi Cố Tuyết Tình xuống xe ở đối diện.
Tôi cúi đầu tiếp tục ăn bánh, giả vờ như chẳng thấy gì, mà vẫn bị Cố Tuyết Tình liếc cho một cái sắc như dao, đầy oán hận.
Đúng là xui xẻo, tôi có trêu chọc gì ai đâu chứ!
Đang lẩm bẩm trong lòng thì trước mặt bị một bóng đen cao lớn phủ xuống.
Phó Cảnh Thước chống tay vào cửa xe tôi, lấy điếu thuốc ra rồi lại nhét vào túi, dưới ánh mắt nghi hoặc của tôi, ta mở miệng:
“Nhìn người ta cãi nhau thú vị lắm hả?”
Tôi lập tức đảo mắt:
“Có thấy ai cãi nhau đâu, chẳng phải một mình Phó thiếu đang thao thao bất tuyệt à?”
Phó Cảnh Thước bật , hàm răng trắng lóa:
“Diệp Linh Linh, mấy kia thật nhạt nhẽo, tôi vẫn thích ở bên em hơn. Hay là mình quay lại đi?”
Tôi ngoáy tai, ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu:
“Anh thử lại gần chút nữa rồi lại xem?”
Khuôn mặt đẹp trai của ta lập tức tiến sát lại, giọng mang theo vài phần trêu chọc bên tai tôi:
“Tôi … chúng ta quay lại đi.”
“Có phải vui quá hóa ngốc rồi không? Phản ứng chậm ?”
Tôi mỉm , ta bằng ánh mắt mê trai cố .
Giây sau, miếng bánh còn dang dở trong tay tôi liền bị úp thẳng vào mặt ta:
“Phó Cảnh Thước, tôi cảnh cáo , còn mấy lời vớ vẩn như thế nữa, đừng trách tôi không khách sáo!”
Nói xong, tôi đạp ga rời đi.
Anh là thiếu gia Bắc Kinh, đại gia trăm tỷ thì sao?
Giỏi giang cỡ nào thì cũng là người tôi từng ngủ qua thôi!
Chia tay là chia tay, quay lại là quay lại?
Bộ tôi không cần thể diện chắc?
Mẹ nó!
Không nhịn , tôi chửi thề một tiếng.
Đùa giỡn tôi thấy vui lắm à?
Phó Cảnh Thước, đồ lừa đảo nhà !
Không biết thế nào mà tôi lại lái xe tới trước khu chung cư nơi từng trọ.
Chẳng hiểu sao, tôi lại bước vào quán mì Sa Hiên – nơi ngày xưa tôi và Phó Cảnh Thước thường xuyên ăn cùng nhau.
Bà chủ vẫn đang ngồi xem phim truyền hình như mọi lần.
Thấy tôi, bà hồ hởi chào:
“Ối, lâu lắm không thấy ghé, dạo này đi đâu ?”
Tôi nhạt:
“Chuyển nhà rồi.”
“Là…”
Bà định gì đó rồi lại thôi, sau đó đổi sang hỏi:
“Vẫn gọi như cũ nhé?”
“Vâng.”
Tôi gật đầu.
Chẳng bao lâu, tô mì trộn nóng hổi bưng ra trước mặt.
Bà chủ ngồi xuống đối diện tôi:
“Cho tôi hỏi chuyện không nên hỏi… với cậu kia chia tay rồi à?”
“Ừ.”
“Chả trách bữa đó cậu ta ăn mì mà cứ cắm mặt vào điện thoại, ảnh hoài… chắc là đang tìm lại ký ức, tội ghê.”
“Nhìn là biết nó thương nhiều lắm.”
Tôi khựng đũa:
“Bà là sao?”
“Nếu không thương, chia tay rồi ai lại để ảnh cũ hình nền điện thoại chứ?”
Tôi hít một hơi sâu:
“Bà đoán sai rồi, chính ta là người đòi chia tay.”
“Gì cơ?”
Bà chủ tròn mắt:
“Giới trẻ thời nay… tôi chịu thua!”
Sau đó quay sang tám tiếp bộ phim đang xem:
“Không có khả năng bảo vệ thì chia tay là đúng rồi, có tiền thì sao chứ?”
“Lấy chồng vẫn phải môn đăng hộ đối mới bền.”
Nghe đến đó, trong lòng tôi như có gì đó gỡ bỏ.
Đúng , đã không hợp thì nên dứt khoát sớm.
Nhưng mà… đã đưa ra lựa chọn rồi, hôm nay lại quay sang trêu chọc tôi là ý gì hả?
6
Để tránh phải tiếp với Phó Cảnh Thước, tôi giao hết phần phỏng vấn ban đầu cho đồng nghiệp xử lý.
Còn mình thì ở lại công ty để biên tập bài viết.
Ban đầu Phó Cảnh Thước còn gọi điện tỏ ý không hài lòng, khi tôi mình không khỏe thì ta cũng không gì thêm.
Thái độ còn rất tốt, không phiền nữa, trái lại còn hợp tác rất nhiệt với đồng nghiệp.
Tôi âm thầm cảm thán, không lẽ tên này đổi tính thật rồi?
Đang nghĩ ngợi, đồng nghiệp phỏng vấn xong trở về đưa tôi toàn bộ tài liệu, rồi bắt đầu hết lời khen ngợi Phó Cảnh Thước.
Nghe hết một loạt từ ngữ hoa mỹ, tôi không nhịn hỏi: “Cậu chắc là đang về Phó Cảnh Thước đấy à?”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?