Từ hôm đó, để tránh phiền phức, tôi không chủ liên lạc với Thẩm Quyển.
Nhưng điều khiến tôi hơi thất vọng là, Thẩm Quyển cũng không hề chủ nhắn tin cho tôi.
Tôi vừa tiếc nuối vừa tự an ủi:
“Dù sao cũng chỉ là khách qua đường của đời chị…”
Chiều thứ Sáu, sau tiết học cuối cùng, tôi bị cùng phòng, Tô Đình, kéo đi sân bóng rổ.
Nghe chiều nay trường tôi có trận đấu bóng với các nam sinh của trường thể thao bên cạnh.
Thời tiết oi bức, trước khi đi, tôi và Tô Đình còn mua hai chai nước lạnh.
Ban đầu tôi cũng chẳng mấy hào hứng, đến sân bóng rồi, tinh thần bỗng bừng tỉnh—
Trên sân toàn là các chàng cao ráo, quần áo bóng rổ, đổ mồ hôi đầy năng lượng.
Nhìn một vòng, không khí như tràn ngập mùi hoóc-môn.
Tìm một góc râm mát, tôi ngồi xuống, mở nắp chai nước, uống một ngụm.
Bầu trời xanh, mây trắng, nước lạnh, và những chàng trai chơi bóng đầy cuốn hút…
Ngày tháng đúng là thư thái.
Tôi vừa uống hai ngụm nước, đã không thấy bóng dáng Tô Đình đâu nữa.
Quét mắt quanh, tôi phát hiện kia đã chen vào giữa đám con , lớn tiếng hò reo cổ vũ các “ trai” trên sân.
Tôi bị cận, không rõ mặt mũi của những người trên sân, cũng chẳng phân biệt ai là ai, chỉ thấy những đôi chân dài thoắt ẩn thoắt hiện chạy qua chạy lại.
Nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng chút nào đến sự phấn khích của tôi.
Trên sân có hai người chơi nổi bật nhất:
một người mặc áo bóng rổ xanh lá, hình như là của trường tôi; người còn lại mặc áo bóng rổ đen, chắc là của trường thể thao bên cạnh.
Tôi nghe thấy ai đó trong sân gọi tên họ:
“Phí Dật!”
“Thẩm Quyển!”
Khoan đã… Thẩm Quyển?
Tôi lập tức đứng bật dậy, xách chai nước, đi ra sát rìa sân bóng.
Tuy nhiên, khi tôi đang nheo mắt tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Quyển, một bóng đen đột nhiên lao thẳng về phía tôi.
Giữa tiếng hét kinh hãi của mọi người, một vật thể không xác định đập mạnh vào sống mũi tôi.
Máu mũi lập tức phun ra.
Tôi ngã xuống đất, đầu óc toàn sao vàng bay loạn.
Xung quanh lập tức có một đám người vây lại, tiếng ồn ào vang lên khắp nơi.
Và sau đó, trong tầm mơ hồ của tôi xuất hiện hai gương mặt.
Trùng hợp sao, cả hai tôi đều quen.
Phí Dật cầm lấy tay tôi, lo lắng hỏi:
“Chị ơi, chị không sao chứ?”
Còn người kia, đúng thật là Thẩm Quyển.
Anh ngồi xổm xuống, không biết lôi từ đâu ra một tờ giấy ăn nhàu nát, nhẹ nhàng đặt lên mũi tôi, chân mày nhíu chặt thành hình chữ “xuyên”.
Khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, dịu dàng hỏi:
“Sống mũi còn lành không đấy?”
Bạn thấy sao?