Tôi thất vọng vô cùng, trở lại ký túc xá, phát hiện ra còn có một người thất bại hơn cả tôi :
Hứa Nhu Nhu, cũ vừa thô lỗ vừa mạnh mẽ của Thẩm Quyển.
Cô ấy nằm úp trên giường, cuộn mình trong chăn, chỉ để lộ một cái đầu, tóc tai bù xù che khuất khuôn mặt.
Tôi thêm vài lần, vô thấy gương mặt lộ ra giữa những lọn tóc rối đó.
Khuôn mặt đầy dấu vết của nước mắt.
Tôi không thể hiểu , nếu đã thích đến , tại sao lúc ở bên Thẩm Quyển lại hết mắng mỏ rồi lại quát tháo, rồi cuối cùng lại còn chủ chia tay ấy.
Nhìn một chút, tôi nhanh chóng rời mắt đi.
Tôi không phải người tốt bụng đến mức sẽ an ủi một từng suýt vung tay tát tôi .
Hôm nay ký túc xá yên ắng lạ thường.
Nhưng điều tôi bất ngờ là khi Hứa Nhu Nhu cuộn mình trong chăn khẽ thút thít, Tống Giai – người vốn luôn không ưa ấy – lại đi đến.
Tống Giai ném một gói khăn giấy lên giường ấy, ngồi xuống mép giường, vỗ nhẹ lên mông ấy một cái.
“Thôi nào, chia tay đâu phải mới ngày một ngày hai, cũng đã nửa năm rồi, giờ còn mình mẩy gì nữa.”
Thấy ấy không phản ứng, Tống Giai hơi thô lỗ vén tóc ấy ra, lấy khăn giấy lau nước mắt và nước mũi cho ấy.
“Thôi đi, khóc lóc vì một gã đàn ông gì.”
Hứa Nhu Nhu không gì, chỉ kéo chăn trùm kín đầu, giọng nghèn nghẹn vang lên:
“Liên quan gì đến …”
Tôi càng nghe càng cảm thấy không đúng.
Sao lại có chút… như đang nũng ?
Có lẽ là bị đánh cho phục rồi.
Nghĩ cũng phải, Hứa Nhu Nhu gặp phải Tống Giai đúng là số khổ, đánh thì đánh không lại, chửi thì chửi không tác dụng gì.
Từ một cũ thô lỗ, đột nhiên biến thành một “bé thỏ đáng thương.”
Quả nhiên, đời này đúng là “vỏ quýt dày có móng tôi y nhọn.”
Thời gian cách ly ở khoa thể dục trôi qua rất nhanh.
Dù tôi và Thẩm Quyển chẳng có tiến triển thực chất nào, mỗi ngày ngắm những đôi chân dài trong trường, ít nhất cũng mãn nhãn.
Nếu có chút chuyện đáng nhớ, thì chính là Tống Giai và cũ của Thẩm Quyển – Hứa Nhu Nhu.
Hai người từ chỗ không đội trời chung, mà trong thời gian cách ly lại trở thành thân.
Mỗi lần hai người cùng nằm trên một chiếc giường, ôm điện thoại xem phim, tôi đều có chút ngẩn ngơ, như thể hình ảnh Hứa Nhu Nhu bị Tống Giai đè xuống sàn KO vẫn còn hiện lên trước mắt.
Đúng là sự đời khó lường.
Đến ngày gỡ phong tỏa, tôi và Tống Giai gần như lao ra khỏi cổng trường, phía sau còn có Hứa Nhu Nhu đi theo.
Bạn thấy sao?