Dự Khanh Đồng Bào – Chương 4

10.

Động tác Dung Giác rất cẩn thận, mặt mày nghiêm túc, cả người như đang phát sáng.

Xuất sắc.

Trong đầu ta chỉ có bốn chữ này.

Tôi nuốt nước bọt, : “Ngươi… lau những chỗ này gì…”

Dung Giác tích chữ như vàng: “Bẩn.”

?

Sao lại thế, ta chạm vào nam hoa khôi một chút hắn đã chê bẩn, hắn cho người khác mang thai, chẳng phải toàn thân đều bẩn rồi sao?

Ta âm dương quái khí: “Ca ca, ngươi đối xử với ta như , tiểu nhân bụng mang thai của ngươi sẽ không tức giận sao? Nếu nàng biết rồi, sẽ không đánh ta chứ? Sợ quá đi, ta thì khác, ta chỉ biết thương ca ca thôi.”

Dung Giác dừng một chút, ngẩng đầu ta, mi mắt cong cong, nụ tà mị: “Nói lại một tiếng ca ca cho ta nghe thử.”

Chết mẹ.

Mắt ta trợn trắng, muốn bẻ gãy đầu hắn rồi dùng bóng đá.

Dung Giác nhướng mày, cả người trông vô lại cực kỳ, “Nếu nàng ta là tiểu nhân của ta, nàng là gì?”

Câu hỏi này hỏi trúng tim đen rồi, ta ưỡn ngực, trả lời:

“Ta là cha ngươi!”

Dung Giác cứng đờ, vươn tay bóp chặt mặt ta: “Vẫn giống nàng như .”

Trời ơi, lão nương vất vả lắm mới giảm béo hết rồi, lại bị hắn lôi ra ngoài.

Ta nhân cơ hội muốn đá hắn một cước, lại bị hắn lách người tránh .

Ta thừa thế tấn công, đuổi theo không tha, Dung Giác lạng trái lạng phải, sau một cú xoay người, hắn ôm ta vào lòng.

Hơi thở lạnh lẽo dễ chịu bao vây lấy ta.

Cảnh trong thuyền rối tung một mảnh.

Chậu nước bị đổ.

Hắn thì tốt rồi, lấy ta lá chắn, chỉ có tay áo bị ướt một chút, mà ta bị ướt sũng cả người.

Chưa hết người này còn kiềm chế ta, ta không thể nào thoát ra .

Ta gầm lên: “Ngươi buông ra!”

“Còn dám đánh ta?”

Câu này gần như dán sát vào tai ta, ta đỏ mặt đến mức không thể thẳng.

“Nói?”

m cuối lên cao một chút, ta đã mềm nhũn người.

Nam nhân này rốt cuộc học những thứ này ở đâu ?

Ta tuyên bố hắn chính là đại tướng quân bá đạo.

“A Giác ca ca, người ta lạnh quá ~”

Chẳng phải chỉ là giả ngu trong sáng thôi sao, ai mà không biết chứ?

“Nói lại một lần nữa nghe thử.”

Hắn không còn là trúc mã trong sáng của ta nữa rồi! Không phải trước kia hắn sẽ đỏ mặt sao?!

Tại sao bây giờ lại vô lại thế này?

Trái lại ta vẫn không thể cử , chỉ có thể giận dữ giậm chân.

Dung Giác : “Đó là món nợ của cha ta.”

Ăn một quả dưa to.

Không phải đâu không phải đâu, hóa ra chiếc mũ này là của Dung phu nhân?

“Đừng đoán mò, đó là nữ nhi của huynh đệ cha ta.”

Ta càng thêm hưng phấn: “Có lẽ đây chỉ là một cái cớ của Dung Vương gia, thật ra thì…”

Dung Giác gạt nhẹ mũi ta: “Không bậy.”

Ta bĩu môi, tẻ nhạt vô vị.

“Đi, trở về thay quần áo.”

Hắn bế ta chặn ngang người, bước ra ngoài.

Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Nhị ca ta đâu?”

Tiểu Du không phải nhị ca ta tìm hắn lý luận rồi sao? Người đâu?

“Bị ta đánh một trận, người ta phải khiêng về.”

Giọng điệu Dung Giác thờ ơ, ta lại run lên một cái.

Chết rồi, sớm biết thằng nhóc này thù dai như , ta đã không cho nhị ca ta hắn.

Sau này nhất định hắn sẽ bạo hành gia đình ta.

11.

Dung Giác đúng là uy phong, ôm ta xuống thuyền hoa.

Ta vung vẫy, tức giận :

“Ngươi thả ta ra!”

“Nàng biết nàng bây giờ giống cái gì không?”

Ta trầm tư một chút: “Giống thiếu nữ mảnh mai bị cường đoạt.”

Dung Giác bật , : “Như con rùa không thể lật lại.”

Ta không thể mong đợi miệng chó nam nhân này có thể thốt ra lời hay ý đẹp.

Ta cắn một phát vào cánh tay hắn.

Dung Giác hít hà một hơi: “Nhả ra.”

Ta cắn thịt hắn, phát ra tiếng mơ hồ không rõ: “Ngươi thả ta ra trước.”

Dung Giác giơ tay, đánh lên mông ta.

Ta sững sờ như tượng đá.

Ngoài mẫu hậu và vú nuôi ra, chưa ai đánh ta như thế này.

“Ngươi ngươi ngươi ngươi… Lớn mật!”

Dung Giác lại đánh một cái nữa.

Ta hoàn toàn bất .

Hắn dường như thực hài lòng với phản ứng của ta, khẽ một tiếng rồi bế ta lên lưng ngựa.

Dung Giác ôm ta ở trước người, : “Ôm chặt vào, lát nữa rơi xuống ta không chịu trách nhiệm đâu.”

Nỗi sợ hãi ngựa mất kiểm soát lập tức ập đến, ta vội vàng bám chặt lấy cổ hắn.

Từ góc của ta, vừa vặn có thể thấy hầu kết xinh đẹp của hắn.

Ta liếm môi, miệng khô lưỡi khô.

Lúc này Dung Giác cúi đầu.

Ta phản ứng nhanh chóng, vùi vào trong lòng ngực hắn.

“Xảy ra chuyện gì?”

Ta thuận miệng lung tung: “Ta vừa gặp tên nào đó, hắn từng tỏ với ta, ta không muốn gặp hắn.”

“Ai?”

Sao còn hỏi nữa?

“Hứa Tri Hành.”

“Ờ, tên đó à…”

Ta nghe thấy đốt ngón tay hắn phát ra tiếng giòn tan.

Người mưu toan chụp mũ hắn, đều bị đánh cho tơi bời.

Nhị ca ta còn như thế, huống chi tên ngố Hứa Tri Hành?

Xin lỗi nhé, huynh đệ tốt.

Ta nhanh chóng ném kẻ xui xẻo kia ra sau đầu.

Bởi vì, Dung Giác thực sự quá thơm!

Ta lén lút hít lấy tiên khí, càng ngửi càng nghiện.

Tiếng tim đập mạnh mẽ rõ ràng của hắn truyền vào tai ta.

Ta không nhịn suy nghĩ lung tung, nếu cứ tiếp tục như , có thể sẽ nổ tan xác mà chết.

Đã đến lúc phải thay đổi rồi!

Ta thò đầu ra, vừa hít một hơi không khí trong lành, lại bị Dung Giác ấn vào trong lòng ngực.

“Đại hoàng tử tới.”

A! Đại ca mặt lạnh của ta.

Ta dám không? Tôi không dám .

“Hắn đi rồi sao hắn đi rồi sao?”

“Chưa, chúng ta hình như cùng đường, có lẽ hắn muốn đi tìm cha ta.”

“Vậy chúng ta mau chạy trốn thôi! Đại ca ta đáng sợ lắm, ta không thuộc bài là hắn đánh vào lòng bàn tay ta…”

“Đừng sợ.” Dung Giác xoa đầu ta, , “Hắn đã rẽ đi rồi.”

Cuối cùng cũng đi rồi, duy trì một tư thế lâu như , ta tê cứng cả người.

Ta xê dịch vị trí.

“Đừng .”

Dung Giác cúi đầu, ghé sát bên tai ta, giọng khàn khàn, vô cùng quyến rũ.

Mặt ta đỏ bừng.

12.

Ta ở lại phủ trấn quốc.

Phụ hoàng mẫu hậu hiếm khi sai người đến tìm ta.

Hôm sau, ta dậy sớm ôm lấy cánh tay Dung Giác, nũng: “A Giác ca ca, ta cũng muốn đi giáo trường ~”

Hắn liếc ta một cái: “Nàng đi gì?”

Ta chớp mắt: “Đi xem phong độ của A Giác ca ca.”

“Nàng thôi đi.”

“Ai nha, người ta muốn đi với A Giác ca ca để khoe ~”

Dung Giác lại đỏ mặt.

Chậc, vẫn không thay đổi, chỉ là giỏi giả bộ hơn trước thôi.

Dựa vào kinh nghiệm đọc sách vô số của ta, bắt tên nam nhân chó này, còn không phải dễ như trở bàn tay?

Dung Giác không chịu nổi ta nũng, đành phải đưa ta đi.

Khóe miệng ta cứ thế không rơi xuống.

Giáo trường vẫn là tốt nhất, binh lính này đều đã từng ra chiến trường, cơ bắp thực thụ.

“Nhìn cái gì ?”

Ta hít một ngụm nước bọt: “Thịt.”

Dung Giác mặt đen.

“Bộ dáng A Giác ca ca vừa nãy huấn luyện bọn họ trông thật là đẹp trai, ta thích lắm.”

Thế giới của ta tối sầm.

Dung Giác che rèm trước mặt ta, không xốc lên.

Vẻ mặt hắn nghiêm khắc mà quát: “Mọi người đều mặc quần áo vào cho ta! Cởi quần áo khi luyện tập thì còn thể thống gì!”

Ta giật chiếc áo ngoài trên đầu xuống, mười phần săn sóc mà chạy đến bên cạnh hắn, đặt chiếc áo lên vai hắn.

“Nếu A Giác ca ca bị cảm lạnh, người ta sẽ đau lòng lắm.”

Đám lính thấy ta, tiếng chế nhạo hết đợt này đến đợt khác.

Chẳng những , còn có người huýt sáo: “Ta còn tưởng tiểu tướng quân chúng ta không thích nữ nhân chứ!”

“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.”

Dung Giác trở tay che đầu ta lại: “Quản mắt các ngươi cho tốt!”

“Tướng quân ghen tuông quá, chúng ta chẳng gì hết. Đúng chứ, các huynh đệ?”

Dung Giác lớn tiếng : “Tất cả mọi người đều có! Chạy vòng quanh giáo trường hai mươi vòng!”

Tiếng than vãn vang lên.

“Tướng quân! Đây cũng quá đáng rồi…”

Dung Giác nhạo một tiếng: “Sao, ngươi có ý kiến? Vậy bốn mươi vòng.”

“Phu nhân, người khuyên nhủ tướng quân đi!”

Tiếng gọi phu nhân khiến ta vô cùng vui sướng.

Ta cọ cọ vào lòng Dung Giác: “A Giác ca ca, đừng khó bọn họ nữa nhé ~”

Bọn họ dường như đã tìm ra cách giải quyết, liên tục gọi ta là phu nhân.

“Chúc tướng quân và phu nhân sớm sinh quý tử! Trăm năm hạnh phúc!”

Môi ta càng nở rộng hơn.

“A Giác ca ca,” Ta đưa lưng về phía đám lính, thò đầu ra khỏi áo, nhỏ giọng , “Cùng lắm thì, người ta đợi lát nữa để ngươi khi dễ.”

Mặt Dung Giác đỏ bừng.

Một mảng đỏ rực từ trên cổ hắn dựng lên, bò đầy khắp khuôn mặt hắn.

Ta thật giỏi.

Hắn ôm lấy ta, bước đi vội vàng: “Mười vòng, không thể ít hơn.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...