4.
Ta đang đọc sách say sưa, cũng không hề nhận ra Dung Giác đã đến.
Hắn giật phắt cuốn sách trên tay ta.
Ta bắt nhược điểm của hắn, bởi thập phần đắc ý: “Tốt lắm, nhóc con…”
Nói chưa hết câu, ta đã ngây ngẩn cả người.
Trong những ngày ngày đêm đêm đối diện nhau này, Dung Giác biến thành một người khác lúc nào mà ta không hay biết.
Tai hắn đỏ bừng, thậm chí trên mặt cũng nổi một đống mây đỏ, da dẻ mịn màng trắng trẻo, như một con búp bê bằng ngọc.
Khó trách lại có tin đồn Dung Giác không phải là con ruột của Dung Vương gia.
Dung Vương gia cao lớn vạm vỡ, mà Dung Giác lại có dung mạo ưa .
Ngày xưa luôn có tiểu cung nữ hắn đẹp trai, ta luôn luôn đều là mặt mang trào phúng, : “Thằng nhãi lùn đó, trông như một con hủ thỉ, có gì đẹp chứ? Còn chưa đẹp bằng nhị ca.”
Là ta nông cạn.
Dung Giác thấy ta thật lâu không gì, gượng: “Ngươi tìm ở đâu? Lần trước Lưu Hàm vô rơi ở đây, đã tìm mãi không thấy…”
Chậc chậc chậc, hiểu rồi mà.
Hôm nay biểu hiện hắn không tệ, ta cũng không vạch trần hắn.
Dung Giác dường như không ngờ ta lại thông đạt lý như , ho nhẹ một tiếng, : “Ngươi…”
Mắt ta trông mong hắn: “Dung Giác, ăn cơm, đói bụng.”
Mặt hắn đỏ đến rối tinh rối mù, ánh mắt lảng tránh: “Ta đã bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho ngươi rồi.”
“Ta muốn ăn thịt kho tàu, thịt kho viên, thịt kho sườn, cá kho, thịt kho…”
Dung Giác hung tợn ta: “Còn đọc nữa là ta sẽ hầm ngươi!”
Người này sao thế? Có phải ăn không nổi hay không?
“Ngồi xuống, ta bôi thuốc cho.”
Đời này ta cũng chưa nghe lời hắn như thế.
Dung Giác lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống trước mặt ta.
Ta ngoan ngoãn duỗi chân.
Giọng điệu hắn ác liệt: “Tự cởi ra đi! Còn muốn ta giúp ngươi sao?!”
Nói xong câu này, cả ta và hắn đều ngây ngẩn cả người.
Mặt Dung Giác càng đỏ hơn, lắp bắp giải thích: “Ta không có ý đó.”
Bộ dáng đỏ mặt của hắn thật sự đáng .
Ta càng muốn gả cho hắn.
Ta cong lưng, cuộn quần lên.
Đau quá!
Vết thương ở đầu gối không đơn giản như ta tưởng tượng.
Vết thương dính chặt vào quần, không thể tách ra .
Ta đau đến nỗi chảy nước mắt.
“Ngốc chết!”
Dung Giác ngồi xổm xuống, cẩn thận từng chút một, khiến ta kêu ầm lên.
Trán hắn lấm tấm mồ hôi, thoạt còn lo lắng hơn cả ta.
Từ góc độ này, ta có thể thấy rõ ràng mặt mày tuấn tú của hắn.
Dung Giác rửa sạch vết thương cho ta, trong tay cầm một lọ thuốc nhỏ : “Đây là Kim Sang Dược tốt nhất, sẽ không để lại sẹo, sẽ hơi đau. Chịu đựng một chút.”
Hắn chưa bao giờ dịu dàng với ta như thế.
Hoá ra tiểu tử này cũng biết chuyện tử tế.
“Đau quá!” Ta cắn một cái vào bờ vai hắn.
Dung Giác khó khăn lắm mới không đẩy ta ra, nhẹ giọng : “Nhẫn nhịn một chút, nhẫn nhịn một chút là rồi.”
Ta nhân cơ hội lau hết nước mũi nước mắt lên người hắn.
“Thiếu gia, đồ ăn đến!” Thư đồng Vương Nhân đẩy cửa bước vào, thấy huống của chúng ta, , “Làm phiền rồi!”
Ta vội vàng buông Dung Giác ra, hắn thẹn quá hoá giận: “Trở về đây! Để đồ ăn lại!”
Nhìn thấy bàn đầy cá thịt, ta hít một hơi, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Nửa canh giờ sau.
Dung Giác trợn mắt há hốc mồm: “Ngươi là heo à?”
“Ta họ Chử, không họ heo.”
Nói xong, ta đánh một cái ợ to.
“Tối nay ta ngủ ở đâu?”
“Ta sẽ cho người dọn dẹp phòng bên cạnh.”
Ta quyết định trêu hắn một chút.
“Không cần đâu, A Giác ca ca, người ta sợ tối ~”
Biểu hắn một lời khó hết: “Bật đèn.”
Ta cách hắn gần chút: “A Giác ca ca, người ta không dám một mình ngủ ở nơi lạ ~”
Dung Giác ta loạn, từ trong lòng ngực ta rút cánh tay ra, nghiến răng nghiến lợi : “Vậy thì quay về cung đi.”
“Ơi trời, người ta muốn ngủ với ngươi ~”
Loảng xoảng một tiếng.
Ta quay đầu lại , chỉ thấy Vương Nhân nhặt khay thức ăn, hề hề : “Thiếu gia, hai người tiếp tục đi! Ta không thấy gì cả, không nghe thấy gì hết!”
Hắn chạy đi, chỉ để lại một bóng lưng có chút phấn khích.
Dung Giác mặt xám như tro: “Ngươi còn linh tinh nữa, ta sẽ ném ngươi ra vùng ngoại ô cho sói ăn!”
Thằng nhóc ngốc, ngoại ô kinh thành đâu có sói?
Có ta, con sói cái này còn hơn cả sói đấy.
5.
Sáng hôm sau, ta vừa tỉnh dậy đã bị nhị ca bắt gặp.
Hắn như một con hồ ly: “Tiểu tam, muội đây là tự mình dâng tới cửa cho người ta à.”
Ta nổi giận: “Muội bao nhiêu lần rồi! Đừng gọi muội là Tiểu tam!”
TMD phiền chết đi , mãi không nghe!
Hắn nắm chóp mũi ta: “Trông có vẻ nặng hơn nhiều, chắc chắn có thể bán giá cao.”
Ta lật người một cái, định đá hắn một phát.
Kết quả hắn né , ta trực tiếp biểu diễn một màn nhào lộn.
Hắn đến mức ngửa ra sau.
Dung Giác thấy hình trong phòng, má phải giật giật, giơ ngón cái lên với ta: “Nữ hiệp giỏi võ.”
Lão nương đau đến khóc rồi! Còn không đến đỡ ta một phen!
Nhị ca ta lùi sang một bên, không có ý định ra tay giúp đỡ.
Ta dùng ánh mắt cầu cứu đến trên người Dung Giác: “A Giác ca ca, người ta đau chân…”
Hôm qua ta đã phát hiện ra, đối phó với người như Dung Giác, không thể cứng rắn , phải dùng kế sách.
“Câm miệng!”
Dung Giác lại đỏ mặt, trước đây sao ta không nhận ra hắn dễ đỏ mặt như thế?
Ồ, là bởi vì trước đây bọn ta đối chọi gay gắt, ta căn bản không nghĩ đến việc phải mềm lòng trước mặt hắn.
Chuyện có thể giải quyết bằng miệng, ai lại muốn tay chứ?
Dung Giác bước tới, đỡ ta dậy.
Ta kêu aida dựa vào trên người hắn.
Ánh mắt nhị ca gắt gao dán vào ta, giọng run run hỏi ta: “Được lắm! Hai người tối hôm qua gì nhau thế?”
Ta vô cùng mảnh mai dựa vào vòng tay của Dung Giác : “Nhị ca, huynh cảm thấy thế vào?”
Heo nhà bị bắp cải húc, nhị ca ta muốn người.
Ta đứng bên cạnh cắn hạt dưa, hô vài câu tượng trưng: “Hai người đừng đánh nữa, đánh thế này không chết người đâu!”
Nhị ca ta ngừng tay trước, kéo ta đi ra ngoài.
Ta tranh thủ chào Dung Giác, thêm: “Đúng rồi, giường ta nhớ giữ cho ta nhé, lần sau ta còn muốn đến nữa.”
Nhị ca mắng ta một trận, một tràng dài, ta chỉ nghe một câu cuối cùng: “Ta còn định đưa muội đi Ưng Dương Yến tìm hôn phu mới, muội quá…”
Ánh mắt ta sáng lên: “Ưng Dương Yến?”
Ưng Dương Yến mệnh danh là trại sáng tạo của nam nhân mạnh mẽ?
Ta lại sống rồi.
“Ừ, không phải là muội đòi phụ hoàng cho muội đổi hôn phu sao? Còn muốn cái gì mà hình quạt, miệng méo, một thân cơ bắp nữa chứ?”
Thái độ hắn rất là ghét bỏ:
“Hai cái trước tuy không phải người bình thường, cái sau vẫn còn dễ tìm.”
Ta phấn khích xoa xoa hai tay, thúc giục hắn: “Còn ngẩn người gì nữa? Nhanh đi đi.”
Ta tưởng tượng cuộc sống mỹ mãn với ba ngàn nam sủng, đằng sau lại vang lên giọng của Dung Giác: “Ta cũng đi.”
Nhị ca ta nhạo một tiếng: “Nhóc con ngươi đi gì? Đang vội đội mũ cho mình à?”
Dung Giác trừng mắt hắn một cái: “Ta đi bắn cung!”
Ưng Dương Yến
Ta chỉ chỉ trỏ trỏ, liên tục lắc đầu: “Cái này mông to quá, không .”
Nhị ca ta gật đầu: “Muội xem cái kia, đang bắn cung dưới cây hoa mai.”
“Cái kia bụng to, không .”
“Cái kia mũi thô, không .”
…
“Muốn muội chọn phò mã, sao còn đi công kích người ta nữa!” Nhị ca ta mệt mỏi, “Rốt cuộc muội muốn cái dạng gì, ta tìm họa sư giỏi nhất kinh đô vẽ cho muội, để người ta giúp muội tìm còn không à?”
Ta gật đầu, hiểu ra.
Bỗng nhiên, một bóng dáng bên cạnh cây mộc lan thu hút sự ý của ta.
Ta chỉ tay xa xa: “Người mặc áo xanh kia cũng không tệ lắm, phong độ tú nhã, ôi, bắn cung cũng không tồi.”
Dung Giác cầm lấy cung tên rồi đi, nhân tiện còn khoe một phen kỹ năng.
Mũi tên của hắn đã chặt đôi mũi tên của người mặc áo xanh.
Nhị ca hỏi tôi: “Tiểu Tam, muội biết này có nghĩa là gì không?”
Ta đắc ý, giọng điệu chắc chắn: “Hắn ghen rồi, hắn thích muội.”
“Không, này có nghĩa là sau này muội không thể đội mũ cho hắn nữa, nếu không hắn sẽ chặt một cái, tới một đôi hắn chém một đôi.”
Nhị ca ta lắc đầu: “Thằng nhóc này, lòng tự trọng quá cao.”
“Tiểu Nhị, đây gọi là lòng ghen tị, hiểu chưa?”
Nhưng dù sao, ta vẫn bắt đầu cảm thấy phiền muộn.
Ai lại muốn vì một cái cây mà từ bỏ cả một khu rừng chứ?
Mặc dù cái cây này có một chút khác biệt.
6.
Trước khi đưa ra quyết định, ta quyết định loại bỏ tất cả những yếu tố có thể ảnh hưởng đến ta.
Gương mặt của Dung Giác đứng mũi chịu sào.
Cho nên mấy ngày nay ta không mấy quan tâm đến hắn.
Dung Giác cũng rất hiểu ý, hai ta lại trở về trạng thái “Nước giếng không phạm nước sông” như trước đây.
Hắn lại không nhịn ta.
Dung Giác đi ngang qua bàn của ta, hừ lạnh một tiếng: “Giường bên cạnh ta cho Đại Hoa ngủ rồi.”
Được rồi, tên nam nhân chó này, dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, còn dám mang về nhà, đúng là hết thuốc chữa!
Ta đang nghĩ xem nên phản kích thế nào cho đẹp, lại nghe hắn : “Đại Hoa ăn ít, lớn lên lại đẹp, quan trọng nhất chính là, nàng, không, béo.”
Cơn giận của ta đạt đến đỉnh điểm.
Ta hung hăng đạp hắn một cước, bất chấp tất cả mà lao ra ngoài.
Dù sao ta cũng không muốn đọc sách, đợi mẫu hậu hỏi thì đổ lỗi cho Dung Giác.
Một giây, hai giây, ba giây… Ta đếm đến chín trăm chín mươi chín giây rồi mà hắn vẫn chưa đuổi theo.
Có phải ta lao quá nhanh rồi không?
Đúng lúc ta đang phân vân, mấy giọng thì thầm lọt vào lỗ tai ta.
“Các ngươi đoán ta vừa thấy Dung Thế tử và ai ở bên nhau?”
“Ai?”
“Tô gia đại tiểu thư!” Tiểu cung nữ che miệng trộm,
“Không biết vị đại tiểu thư kia gì với thế tử, mặt thế tử đỏ ửng, ta chưa bao giờ thấy thế tử như đâu.”
Ai cho Tô Cầm dũng khí? Lương Mỗ Như sao? Nàng cũng dám trêu chọc vị phu quân tương lai chưa cưới của ta!
Đáng ghét hơn nữa là Dung Giác lại đỏ mặt cho người khác xem!
Ta tức đến mức đầu óc choáng váng, nắm lấy tay tiểu cung nữ hỏi chỗ của hai người.
Tiểu cung nữ run rẩy: “Ở ngay con đường nhỏ dẫn từ Ngự Hoa Viên đến Hàm Khinh Cung, bọn họ ở… ở… sau hòn giả sơn.”
Thật không ngờ lại còn trốn ở sau giả sơn!
Trong đầu ta toàn là nội dung cuốn Công pháp bảo điển kia.
Rất có khả năng Tô Cầm chính là đại hoa trong miệng Dung Giác, tên hai người bọn họ đều có chữ đầu!
Ta nổi giận đùng đùng đến ngự hoa viên.
Giọng Tô Cầm rất là gấp gáp: “Bảo bảo thế nào rồi? Có ngoan ngoãn không?”
Ta lập tức cảm thấy trên đầu có thêm một mảnh thảo nguyên xanh tươi.
“Nó rất ngoan.”
Là giọng của Dung Giác.
Trước nay hắn chưa bao giờ dịu dàng với ta như thế!
Hoá ra hai người bọn họ đã sớm kết tóc se tơ! Chỉ có ta là một kẻ ngốc!
Ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy, không cẩn thận liền từ giả sơn rơi xuống.
Đừng hỏi ta leo lên đó như thế nào, có chí thì nên.
“Aaaa!” Ta hét lên một tiếng, nằm trên mặt đất như một con cóc ghẻ đang háo hức chờ nở.
Trước mặt ta xuất hiện bốn cái chân.
Ta muốn chết ngay tại chỗ, thật sự.
Dung Giác hoảng loạn cực kỳ: “Tiểu Tam, sao ngươi lại ở đây?”
Ta vội vàng bò dậy, trong mắt chứa lệ, hung tợn : “Ngươi mới là tiểu tam, cả nhà ngươi đều là tiểu tam!”
Ta khập khiểng đi về phía tẩm cung, Dung Giác tiến lên đỡ ta: “Phán Phán, ngươi hiểu lầm rồi, ta…”
Ta vội vàng gạt tay hắn ra: “Lão nương lại không phải kẻ điếc!”
Dung Giác một chút không cẩn thận, đầu đập vào giả sơn.
Hắn ngẩng đầu ta, đôi mắt ướt át, trên trán lại xuất hiện một vệt đỏ.
Ta dừng lại muốn đi xem vết thương của hắn, Tô Cầm lại trước ta một bước: “Dung thế tử, trán của ngài…”
Ta quay đầu bỏ đi.
Ta cả đời này sẽ không bao giờ để ý đến Dung Giác nữa!
Nhưng sự thật chứng minh, con người không thể lập flag.
Bạn thấy sao?