Tôi ngồi thẳng người, phẩy tay một cái, với vẻ thần bí:
“Không có gì, không có gì, cảm ơn cưng vì chiếc du thuyền nhé.”
“Nếu lần sau cưng cần đoán nữa, thầy giảm giá 99% cho cưng luôn đó.”
Nhờ phúc khí của “Chuyên Gia Vạch Mặt”, tôi lại đoán thêm mấy người nữa, kiếm một khoản kha khá.
Đúng lúc đang ngân nga chuẩn bị tắt live, thì hotgirl triệu fan Mạnh Vũ Đồng gửi cầu kết nối.
Tôi nhướng mày, bấm đồng ý.
Chỉ thấy bên kia màn hình, Mạnh Vũ Đồng cắn nhẹ môi, tỏ vẻ yếu đuối đáng thương, trong mắt lại ánh lên sự khinh thường:
“Thầy ơi, mấy người trước chẳng phải đều là người của thầy đóng giả à?”
“Nếu đoán chuẩn thật thì chỉ thu 666 tệ mỗi người thôi sao? Rẻ quá đó.”
Fan của Mạnh Vũ Đồng cũng ào ào kéo vào phòng livestream:
【Đúng , Đồng Đồng đúng, thầy này là đồ lừa đảo, tôi từng bị lừa rồi.】
【Đồng Đồng mà đi kết nối với loại người thế này à? Tự dưng cho nổi tiếng còn gì.】
【Đúng thế, Đồng Đồng là học bá đó, cần gì đi đoán điểm chứ?】
Tôi giận quá mà bật :
“Chuẩn hay không, thử một lần là biết.”
“Dù gì thì 666 cũng chỉ là… số tiền nho~ nhỏ~ thôi mà~”
Mạnh Vũ Đồng đưa tay che miệng khẽ, đôi bông tai lấp lánh sắc màu dưới ánh nắng:
“Được, tôi muốn xem đoán ra cái gì.”
Tôi link dự đoán mà ta vừa mua, lại khuôn mặt ta một lượt, sắc mặt trở nên phức tạp:
“Cô chắc chắn muốn tôi đoán điểm thi đại học của sao?”
3
Sắc mặt Mạnh Vũ Đồng hơi khựng lại, nụ cũng trở nên gượng gạo.
Tôi tốt bụng nhắc nhở: “Một khi đã dự đoán thì không hoàn lại. Dù là tiền hay là điểm số.”
Mạnh Vũ Đồng còn chưa kịp lên tiếng, fan của ta đã bùng nổ, ào ào nhảy vào bình luận mắng tôi:
【Đây là coi thường Đồng Đồng nhà chúng tôi à? Cô ấy là học bá nổi tiếng của Nhất Trung Á Thành đấy!】
【Đúng ! Bông tai của Đồng Đồng trị giá 2,08 triệu tệ, loại nghèo như cả đời cũng chẳng mua nổi!】
【Cô ấy đặt link chỉ để ủng hộ thôi, chứ cần gì phải đoán điểm số gì?】
Tôi tranh thủ mặt ngạc nhiên, giơ ngón tay cái về phía Mạnh Vũ Đồng:
“Không hổ là hotgirl triệu fan, bái phục thật!”
Nét mặt Mạnh Vũ Đồng bỗng trở nên vặn vẹo.
Cô ta nền livestream trống trơn phía sau lưng tôi, nhếch môi khinh bỉ:
“Tôi là thí sinh thi năng khiếu, đâu cần phải đến đây đoán điểm thi đại học.”
“Có những người ấy mà, tầm quá hạn hẹp, cứ tưởng chỉ có học như điên mới là con đường duy nhất.”
Cô ta vén tóc lên sau tai, đôi hoa tai lục bảo trị giá 2,08 triệu tệ ánh lên sắc cầu vồng lấp lánh.
Tôi cảnh tượng đó, trong lòng bỗng dâng lên một cảm khó tả.
Người có thể ra những lời như , chắc chắn trong nhà cũng chẳng tử tế gì.
Huống chi, phòng tôi trống trơn là để tránh ngoại vật nhiễu khi bấm quẻ, chứ đâu phải vì nghèo.
Tôi lại nở nụ chuyên nghiệp, lễ phép hỏi:
“Cưng à, thế cuối cùng có đoán không?”
Nghe , Mạnh Vũ Đồng tùy tiện chỉ vào một nhỏ bé ngồi ở góc:
“Đoán cho ấy đi.”
“Cô đó là thủ khoa của khối tôi đấy, thử xem bao nhiêu điểm?”
Tôi theo hướng tay chỉ, cau mày.
Cô kia ba hồn không ổn định, lại như thể có quan hệ gì đó với Diêm Vương.
Tôi quyết định dùng cách đoán an toàn nhất:
“Cô à, em hãy viết bừa một chữ cho tôi xem.”
Cô – thủ khoa khối – chậm rãi viết xuống một chữ “死” (chết) đầy khí lực.
Tôi bấm đốt ngón tay, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
“0 điểm.”
Bình luận bùng nổ:
【Thủ khoa mà thi 0 điểm? Xạo quá cũng phải biết giới hạn chứ!】
【0 điểm nghe thì vô lý, đôi khi vô lý lại là sự thật. Tôi tin thầy.】
【Hừ. Một người xạo, một người tin sái cổ. Netizen giờ IQ thấp quá.】
【Hai người họ có phải thông đồng để diễn trò câu view không? Viết chữ “chết” nghe mà rợn người.】
Bạn thấy sao?