Dù Có Già Đi, [...] – Chương 2

Cậu ta còn tự tát vào mặt mình, mắng mình không ra gì.

 

Con cũng đến những lời mềm mỏng: “Thực ra chúng con chỉ nghĩ thời tiết nóng, ăn nhiều sầu riêng dễ bị nhiệt, chúng con định khuyên mẹ ít ăn thôi, cũng tại chúng con uống rượu, đầu óc không tỉnh táo nên nhầm thôi.”

 

“Ba, thật ra chúng con không có ý đó, ba đừng giận nữa, không?”

 

Tôi thấy bộ dạng giả dối, giả nhân giả nghĩa của con và con rể, hừ một tiếng, không muốn để ý.

 

Con thấy tôi không có phản ứng, liền quay sang vợ tôi với vẻ mặt tội nghiệp: “Mẹ…”

 

Vợ tôi thở dài, vỗ vỗ vai tôi khuyên: “Người nhà mà, có gì đâu mà giận dữ mãi, đừng tính toán với chúng nó nữa, ông Lưu.”

 

Vừa nghe vợ tôi , cơn giận trong lòng tôi cũng vơi đi rất nhiều.

 

Con thấy thế, lập tức nắm bắt cơ hội, rằng cả nhà lâu rồi không đi chơi cùng nhau, hôm nay và Lý Vĩ đều nghỉ, tiện thể cùng đi chơi.

 

Vợ tôi đoán cũng muốn dịu không khí, nên kéo tôi đi theo.

 

Ban đầu tôi chỉ nghĩ đi dạo một chút, khi đi qua khu trung tâm, một cửa hàng áo dài truyền thống đã thu hút sự ý của tôi.

 

Nhìn sang vợ tôi, bà ấy còn chằm chằm vào cửa hàng hơn cả tôi.

 

Tôi khẽ mỉm , kéo vợ vào cửa hàng.

 

Trong cửa hàng là những chiếc áo dài trưng bày ngay ngắn, màu sắc và họa tiết rất đa dạng, vô cùng tinh xảo.

 

Vợ tôi đặc biệt thích một chiếc áo dài với họa tiết men xanh trên nền trắng, bà đi lại, sờ rồi lại sờ, mắt ngập tràn niềm thích, gần như sắp tràn ra ngoài.

 

Vợ tôi trước đây rất thích mặc áo dài, suốt bốn mùa, đủ loại màu sắc, bà mặc vào lúc nào cũng đẹp. Nhưng từ khi về đây giúp đỡ chăm sóc cháu ngoại mấy năm trước, con rể một câu “Mặc áo dài mà sao giống người chăm trẻ con thế?” nên vợ tôi từ đó chưa bao giờ mặc lại áo dài nữa.

 

Tôi gọi chủ cửa hàng lại, nhờ chọn một chiếc đúng cỡ của vợ tôi, rồi với bà: “Đi thử đi.”

 

Vợ tôi hơi do dự: “Tuổi này rồi, mặc cái này có hợp không?”

 

“Sao lại không hợp? Trước đây bà rất thích mặc áo dài mà.”

 

Chủ cửa hàng nhanh chóng lấy chiếc áo dài vừa cỡ, nhiệt khuyến khích vợ tôi thử:

 

“Áo dài này, mỗi độ tuổi đều có vẻ đẹp riêng, bà ạ, da bà trắng như , chiếc áo dài men xanh trên nền trắng này, cực kỳ hợp với bà!”

 

Dưới sự khích lệ của tôi và chủ cửa hàng, vợ tôi mới yên tâm thử.

 

Khi vợ tôi thay áo dài bước ra, chủ cửa hàng bất ngờ vỗ tay khen ngợi: “Bà ơi, dáng người bà thật tuyệt! Chiếc áo dài này mặc lên người bà, không thừa một phân, không thiếu một phân, như thể may riêng cho bà !”

 

Vợ tôi lo lắng hỏi tôi: “Thế nào, có đẹp không?”

 

Tôi mỉm gật đầu: “Rất đẹp, giống như trước đây.”

 

Vợ tôi lúc này mới dám chăm vào gương, soi xét từng góc độ, khuôn mặt bà nở nụ ngày càng rạng rỡ.

 

Có thể thấy, bà rất hài lòng.

 

Tôi đang chuẩn bị lấy tiền mua chiếc áo dài đó thì con và con rể đã tìm thấy chúng tôi trong cửa hàng.

 

Hai người họ cầm vài túi mua sắm đắt tiền trên tay, con vừa đi vừa than vãn: “Mệt chết đi , ba mẹ! Sao lại đi lung tung thế! Để chúng con tìm mãi mới thấy! Mọi thứ chúng con đã mua xong rồi, chúng ta mau về nhà thôi.”

 

Con rể vừa kéo cổ áo quạt gió vừa mặt khó chịu.

 

Con đi đến gần, lúc này mới ý đến trang phục của vợ tôi, bước chân lập tức dừng lại.

 

Con bé mở to mắt quanh cửa hàng, rồi vội vàng bước tới kệ trưng bày, lật qua mấy cái mác áo dài.

 

“Mẹ đã lớn tuổi rồi, mặc cái này không hợp lắm đâu.” Con bé kéo khoé miệng, nửa miệng, không có vẻ gì là thật lòng.

 

 

Vợ tôi nghe , lập tức có vẻ ngượng ngùng.

 

“Không hợp ở đâu? Con có thấy giá cả không hợp không?” Tôi lạnh, chỉ tay vào mấy chiếc túi trên tay họ.

 

“Hay là các người thấy chi tiền vào mình thì hợp, còn chi vào vợ chồng tôi thì lại không hợp?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...