Con trai tôi, Thẩm Ngọc, không kiềm mà tìm đến tôi.
Trong điện thoại, nó gào lên:
"Mẹ, con thật sự không hiểu mẹ đang nghĩ gì nữa. Cả đời rồi, giờ lại đòi ly hôn.
"Cả cái gia đình này, bỏ là bỏ sao?
"Còn nữa, cái phân chia tài sản kia của mẹ là thế nào?
"Ba con đã quá nuông chiều mẹ rồi. Mẹ tự lại xem có công bằng không?
"Phần lớn thu nhập trong nhà đều do ba kiếm ra, mẹ dựa vào đâu mà lấy nhiều như ?"
Tôi bình tĩnh đáp:
"Con hơn 30 rồi, chắc cũng từng nghe qua cụm từ 'tài sản chung của vợ chồng.'
"Hơn nữa, con nghĩ kỹ lại đi, 20 năm con còn chưa trưởng thành, rốt cuộc ai là người nuôi cái nhà này?"
"Với lại, mẹ tuy đã lớn tuổi, mới 70 thôi. Chẳng lẽ 70 là phải chôn rồi sao?"
Nó nghẹn lời, lại cao giọng tranh cãi:
"Phải, mẹ cũng có đóng góp cho gia đình, công việc mẹ cùng lắm chỉ là việc của bảo mẫu, chỉ cần bỏ tiền ra thì ai cũng .
"Dựa vào đâu mà mẹ chia lấy nhiều tiền của ba như ?"
Tôi bật :
"Thẩm Ngọc, chẳng lẽ tôi sinh ra một miếng thịt heo quay sao?"
"Ba cậu là người sai. Dù có rời đi với hai bàn tay trắng cũng là đáng lắm."
"Cậu thay vì ở đây cãi với tôi, chi bằng nghĩ xem khi Trần 'thấu đạt lý' của cậu vào cửa, tài sản ít ỏi của ba cậu sẽ có thêm một người thừa kế hợp pháp."
"Mộ Vân, mẹ thật sự là kẻ vô . Trần Uyển dịu dàng, hiểu chuyện, không như mẹ, chỉ biết đến tiền.
"Chả trách ba chọn bà ấy mà không chọn mẹ."
Tôi đã mất kiên nhẫn, nghe nó lảm nhảm, liền cúp máy.
Nửa tháng sau, tôi thấy Thẩm Ngọc đăng bức ảnh gia đình lên mạng.
Trần Uyển tựa vào bên Thẩm Tri Châu, tay nắm lấy cháu trai.
Cả gia đình năm người vui vẻ bên nhau.
Con trai viết trong bài đăng:
"Ba là tấm gương cả đời của tôi. Nửa đời trở về, chân thật vẫn ở bên cạnh."
Ngay lập tức, bài viết thu hút vô số lượt thích.
Trong đó, một bình luận nhanh chóng lên top bình luận:
"Vài năm trước, tôi từng gặp đôi vợ chồng giáo sư Thẩm ở Quảng Tây. Lúc đó đã thấy hai người già cảm sâu đậm, thật đáng ngưỡng mộ."
Sau đó, có thêm nhiều người bình luận, rằng họ cũng từng gặp hai người ở đâu đó vào năm nào đó.
Những bình luận nối tiếp nhau, dệt nên câu chuyện trong cuốn album đó.
Câu chuyện của Thẩm Tri Châu và Trần Uyển lên cả top tìm kiếm.
Cư dân mạng gọi họ là "nắm tay nhau đi đến cuối đời" trong đời thực.
Con trai nhắn tin cho tôi:
"Thấy chưa? Cả mạng chúc phúc cho gia đình hạnh phúc này, chính mẹ đã từ bỏ nó."
Tôi im lặng đến cực điểm, mỉa mai đáp lại:
"Hay để tôi đăng cả giấy chứng nhận ly hôn lên mạng, cho cư dân mạng xem thử xem 'vĩ đại' này thật ra chỉ là một cuộc ngoại trong bóng tối?"
Trên màn hình hiển thị:
"Đối phương đang nhập..."
Nhưng tôi đợi hơn mười mấy phút cũng không nhận một chữ trả lời.
Tất nhiên, tôi không thật sự như .
Một phần là vì dù sao cũng đã sống với nhau 50 năm, tôi không muốn cũng không nỡ chặn hết đường lui của người khác.
Mặt khác, tôi mới 70 tuổi.
Nếu tôi ăn ngon uống khỏe, tôi nghĩ mình vẫn còn rất nhiều năm để trải nghiệm những điều tốt đẹp trên thế gian.
Tôi không muốn lãng phí quãng thời gian quý giá vào những người và chuyện không xứng đáng.
Bên tôi thì thời gian yên bình, bên Thẩm Tri Châu lại xảy ra chuyện lớn.
Sau khi tôi rời đi, Trần Uyển chuyển vào sống chung với Thẩm Tri Châu.
Ban đầu, mọi thứ cũng gia đình viên mãn.
Thẩm Tri Châu đón "ánh trăng sáng" trở về.
Con trai tôi thì thấy Trần Uyển lịch sự, đoan trang.
Cháu trai cũng thích bà ta, luôn miệng gọi "bà nội" ngọt xớt.
Nhưng việc nhà cần có người .
Trần Uyển vốn nuông chiều, chẳng bao giờ tay vào việc gì.
Con trai tôi vội vàng bỏ tiền người giúp việc, việc nhà tạm ổn.
Nhưng việc đưa đón cháu đi học cũng cần người trông nom.
Con dâu thì không yên tâm giao cho người giúp việc.
Con trai lại tìm đến Trần Uyển nhờ vả.
Trần Uyển đồng ý ngay, để họ yên tâm việc.
Điều này con trai rất cảm kích:
"Con đã rồi, mẹ Trần là người biết điều nhất mà. Mẹ Trần và ba đều là những người có học thức cao, không giống người già u mê nào kia."
Nhưng Trần Uyển chỉ mới đưa đón vài ngày thì suýt lạc mất cháu trai.
Hôm đó, tan học, bà ta dẫn cháu đi dạo trong trung tâm thương mại.
Không kiềm , bà ta bước vào cửa hàng quần áo.
Chỉ lơ đãng một chút, cháu trai 7 tuổi đã biến mất.
Bà ta hốt hoảng, vừa gọi cảnh sát vừa huy bảo vệ trung tâm thương mại.
May mắn thay, cuối cùng cũng tìm thấy cháu ở tầng khác.
Trần Uyển vừa tức vừa lo lắng.
Bà ta chỉ vào cháu trai, quát mắng:
"Không phải đã ở trong cửa hàng đợi sao? Bà chỉ thử hai bộ đồ vài phút thôi mà, chạy lung tung cái gì chứ?"
Con dâu vội vã đến, vừa hay thấy cảnh đó.
Con dâu không tỏ thái độ gì, sau khi dẫn cháu về nhà, liền ép con trai đến tìm tôi.
Con trai không chịu, :
"Trần Uyển cả đời không con không cái, chưa từng chăm trẻ, một lúc sơ suất cũng là chuyện bình thường. Sau này bà ấy nhất định sẽ cẩn thận hơn."
Nhưng tối đó, Thẩm Tri Châu gọi điện cho con trai, nhẹ nhàng rằng Trần Uyển về nhà bị đau lưng dữ dội, mấy ngày nay chạy đông chạy tây đã khiến bà ta kiệt sức.
Bạn thấy sao?