Thời kỳ thủ hiếu cho thái hậu đã qua hai ngày trước, đã đến lúc ta phải rời cung.
Mỗi khi đến đêm, ngoài cửa sổ của ta lúc nào cũng có một người đứng đó, hắn không chuyện, ta cũng giả vờ như không thấy, lưu loát đóng cửa sổ lại, che khuất tầm .
“Lưu thái y, chàng có bằng lòng cùng ta xuất cung không?” Ta hỏi chàng.
Ta biết chàng đã nỗ lực rất nhiều để đạt vị trí hiện tại, mặc dù hai năm này chàng đối với ta chăm sóc rất tốt, ở lại tiền đồ vô hạn, ta thực sự không có nắm chắc.
Nhưng điều ta không ngờ tới chính là chàng dường như có chút ngạc nhiên ngẩn đầu, không kìm vui mừng: “Nguyện ý, ta đương nhiên bằng lòng, chỉ cần ở bên nàng, ta đi đâu cũng bằng lòng.”
Ta và chàng, không có rầm rầm rộ rộ mà thể hiện , có chỉ là sự bầu và chăm sóc ngày qua ngày của chàng.
Chuyện đến bây giờ, ta đã không thể sống thiếu chàng.
Chàng quay lại thái y viện để chuẩn bị cho việc xuất cung, mà ta thì đi xin hoàng thượng cho ta xuất cung.
“Châu nương, đây là chiếc vòng tay ta đã đeo trên tay từ khi còn nhỏ, ta cũng tính là đã con lớn lên, nên để lại cái này cho con , cũng xem như là có người kế vị rồi.”
“Ma ma, người…”
“Ta biết con muốn gì, con còn trẻ, có thể ra thế giới bên ngoài dạo một chút, ta đã già rồi, cũng đã ở cả đời trong cung rồi, cũng không muốn ra ngoài, ngày tháng còn lại ta tốt nhất vẫn là ở bên thái hậu .”
Không còn lựa chọn nào khác, ta đi về phía Ngự Thư Phòng, từ xa đã thấy thái giám bên cạnh hoàng thượng đang đứng trước cửa, sau khi thấy ta, bước nhanh tới.
“Châu nương, hoàng thượng đã phân phó, người đến có thể trực tiếp vào, không cần thông báo.”
Ta mặt đầy nghi hoặc, sao hắn biết ta sẽ đến.
Thái giám đi vài bước lại quay đầu thở dài : “Người cẩn thận chút, hoàng thượng tâm không tốt lắm.”
Ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là bước vào, hoàng thượng không hề ngồi trên bàn phê tấu, mà ngồi trên phản ở một bên nhắm mắt dưỡng thần.
“Không cần hành lễ, ngồi xuống đi.” Hắn đột nhiên lên tiếng dừng lại tác của ta.
Ta thận trọng đứng sang một bên, không gì.
“Rượu thơm ủ từ nho, trẫm nhớ hồi nhỏ nàng rất ham uống, qua đây thử xem, có còn là mùi vị như xưa không?”
Ta nhận lấy ly, uống một ngụm, rượu vẫn là rượu ấy, người đã không phải là người đó nữa rồi.
“Quả thực vẫn là mùi vị như trước đây, bệ hạ, người sớm đã biết ý ta khi hôm nay đến đây rồi phải không?”
Hắn xoa chiếc nhẫn trên ngón tay cái, một lúc sau mới : “Thái y đó tốt như sao? Có thể khiến nàng không màng tất cả mà cùng hắn ra khỏi cung.”
Bạn thấy sao?