Khi Nguỵ Vô Tiện quay lại phòng đã không còn thấy Lam Vong Cơ đâu, hắn liền đi đến phòng y cũng không thấy. Trong lòng lúc này dự cảm bất an, hắn chạy đi tìm Hàn Phong Vũ. Hai người đi một vòng Hàn gia trang tìm cũng không thấy bóng dáng Lam Vong Cơ. Hắn biết cho dù bất cứ lý do gì Lam Vong Cơ cũng không bỏ đi mà không lời nào với hắn, chỉ sợ đã có chuyện xảy ra với y. Nguỵ Vô Tiện bắt lấy cổ tay Hàn Phong Vũ, ngọn lửa trong lòng hắn không còn có thể kìm nén.
”Phong Vũ, ta xem ngươi là bằng hữu, ngươi rốt cuộc có ý đồ gì? Lam Trạm, y không bao giờ rời đi mà không có ta…. Ngươi đã gì y?”
Hàn Phong Vũ vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nguỵ đại ca, ta thật sự không gì cả…Ta …”
Đột nhiên Nguỵ Vô Tiện nhớ ra điều gì: “Không phải ngươi, mà là đại ca của ngươi, Lam Trạm căn bản cho dù hợp sức của tất cả người trong Hàn gia trang lại đều không phải là đối thủ của y.”
Hàn Phong Vũ nhíu mày như thông suốt đều gì, liền , “Nguỵ đại ca, ta biết Lam Vong Cơ đang ở đâu… Huynh đúng, tất cả người trong Hàn gia trang đều không phải là đối thủ của y… Nhưng đại ca của ta, trong tay hắn có mê hồn hương, chỉ cần Lam Vong Cơ trúng phải sẽ ngay lập tức hôn mê bất tỉnh không thể phản kháng, đó là một loại bột phấn dùng để hạ thủ với những kẻ buôn bán cổ vật, người có linh lực càng cao tác dụng càng nhanh hơn, Lam Vong Cơ, chỉ sợ đã bị đại ca ta bắt giữ… Ta đoán y muốn dùng Lam Vong Cơ để buộc huynh dùng quỷ đạo thuật pháp cứu Phạm Chiêu.”
Hàn Phong Vũ trầm mặc: “Là do ta…Tất cả, là do ta...Ta đã hai người.”
Nguỵ Vô Tiện nén giận: “Ta không muốn tính toán so đo, chỉ cần ngươi giúp ta tìm y.”
Hàn Phong Vũ cùng Nguỵ Vô Tiện đến hang đã thấy Hàn Phong Hoa đứng ở đó từ lúc nào, trên mặt vẫn nở nụ nhàn nhạt bí hiểm Nguỵ Vô Tiện đang vội vàng đi tới.
Nguỵ Vô Tiện bước vào hang , vừa vặn đã thấy Lam Vong Cơ nằm dưới nền đá, khuôn mặt trắng bệch ướt sũng mồ hôi, thập phần yếu ớt, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, lồng ngực y phập phồng kịch liệt. Nguỵ Vô Tiện chạy đến bên Lam Vong Cơ, đỡ y ngồi dậy, quay đầu về hướng Hàn Phong Hoa, quát lớn: “Tên khốn kiếp, ngươi đã gì y?”
Hàn phong Hoa mỉm : ”Nếu lúc đầu ngươi chịu giúp, thì Lam Vong Cơ sẽ không phải chịu đau đớn như thế.”
Hắn bước tới gần khối hàn băng, bàn tay khẽ vuốt ve, ”Ta chỉ dùng một ít mê hồn hương, mang y đến đây, sau đó cho y uống một ít máu của Phạm Chiêu, lúc này trong người Lam nhị công tử độc trùng đang lan ra, nỗi đau đớn bén nhọn tra tấn trong thân thể y không thua kém gì Phạm Chiêu… À không, có khi còn đau đớn hơn, vì y không có hàn băng và linh thạch hỗ trợ… Ta nghĩ không bao lâu Lam Vong Cơ sẽ không thể chịu đựng nữa.”
Lam Vong Cơ Nguỵ Vô Tiện, muốn gì đó với hắn, chỉ vài từ ngắn ngủi xen lẫn tiếng thở dốc hỗn loạn, bất luận có cố sức hít thở thế nào thì lồng ngực vẫn cảm thấy bị đè nén đến khó có thể chịu .
“Nguỵ Anh… Ngươi… mau đi… đi.”
“Lam Trạm…. Nhìn ta…Ta ở đây không đi đâu cả. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì. Chúng ta sẽ cùng nhau trở về nhà, còn phải gặp a Nhiên. A Nhiên đang đợi chúng ta trở về.”
Nguỵ Vô Tiện hai tay nâng mặt Lam Vong Cơ lên, kéo tay áo lau đi lớp mồ hôi trên khuôn mặt tái nhợt của y.
Hàn Phong Vũ chạy đến: “Ca, huynh tha cho họ đi, Nguỵ đại ca căn bản không thể thi chuyển quỷ đạo thuật pháp, huynh cần gì phải hạ thủ với Lam Vong Cơ.”
Hàn Phong Hoa đệ đệ, nâng cánh tay lên sờ mặt y: “Phong Vũ a, ngươi tin những gì hắn sao?… A đúng rồi, ngươi rất thích Nguỵ Vô Tiện đúng không, chỉ ánh mắt si mê của đệ thì ta đã biết rồi… Nếu Lam Vong Cơ chết đi, đệ có thể ở bên cạnh hắn rồi còn gì. Đại ca là đang giúp đệ đó… Nhưng mà.... đệ đệ ngốc của ta, trong lòng Nguỵ Vô Tiện chỉ có Lam Vong Cơ căn bản không có đệ. Đệ biết mà? Nhà người ta hai người phu thê ân ái, ngay cả hài tử cũng đã sinh, Nguỵ Vô Tiện vì Lam Vong Cơ chịu mất linh lực, tán đan, sinh con cho y…. Phong Vũ a… Chuyện nhà người ta không đến phiên đệ xen vào, mà dù muốn xen vào cũng không đâu.”
Hàn Phong Vũ kinh ngạc đến ngây người, giống như một luồng sấm sét giữa trời quang đánh xuống đỉnh đầu. Y trừng lớn hai mắt Nguỵ Vô Tiện, từ đầu đến chân quan sát một lượt lại một lượt, mở miệng, một chữ cũng không lên lời. Lại nhớ đến lần đầu tiên thấy Lam Vong Cơ ôm hài tử cùng Nguỵ Vô Tiện , thì ra tử của Lam Vong Cơ lại chính là Nguỵ Vô Tiện chứ không ai khác. Từ đầu chí cuối chỉ có một mình Hàn Phong Vũ y hiểu sai sự việc mà sống trong ảo mộng của chính mình.
Sắc mặt Nguỵ Vô Tiện trắng bệch, tức giận liếc mắt Hàn Phong Hoa, “Ngươi muốn ta thi chuyển quỷ đạo thuật pháp điều khiển độc trùng chui ra khỏi người y.”
Hàn Phong Hoa đắc ý, “Đúng đúng, lúc đó cả hai người đều giải độc, quá tốt rồi phải không? ”
“Sao ngươi có thể chắc chắn sẽ giải .”
Hàn Phong Hoa, “Ngươi chỉ cần thi chuyển quỷ đạo thuật pháp kết hợp linh lực, dùng sáo Trần triệu hồi oán linh, luồng âm khí đen kia sẽ bay ra xâm nhập vào thân thể họ, khi toàn bộ thân thể đều là âm khí, độc trùng không thể hấp thu âm hàn tự khắc sẽ rời khỏi cơ thể ký chủ. Cách này ta chỉ nghe sư phụ ta qua, vì chỉ có một người duy nhất đã từng tu quỷ đạo thuật pháp mới có thể , ta không biết có hiệu quả hay không, chỉ cần một tia hy vọng ta cũng muốn thử.“
Nguỵ Vô Tiện, “Khi giải độc trùng, nếu oán linh kia chiếm lấy thân thể họ không chịu thoát ra thì sao?”
“Cái đó phải trông cậy vào ngươi, nếu ngươi khống chế tốt bọn chúng, tự khắc bọn chúng sẽ nghe theo sự khống chế của ngươi mà thoát ra ngoài.”
Nguỵ Vô Tiện thanh âm ẩn nhẫn lại che dấu không phẫn nộ, “Hàn Phong Hoa, ngươi chỉ vì một Phạm Chiêu ngu ngốc mù quáng, vì muốn cứu hắn mà dùng thủ đoạn với người khác, đúng là tâm địa độc ác.” Nguỵ Vô Tiện sang Lam Vong Cơ đang đau đớn kịch liệt.
Nguỵ Vô Tiện để y tựa vào ngực mình, hai tay run rẩy kéo cổ tay Lam Vong Cơ mạnh mẽ truyền linh lực vào người y, Lam Vong Cơ đau đớn giống như bị cắt xé khiến y khó có thể chịu , thân thể cứng ngắc đau đớn.
Hàn Phong Hoa nhếch mép , “Vô dụng thôi, ngươi càng truyền linh lực cho y cổ trùng càng mạnh mẽ tấn công nhanh hơn, chúng nó là hấp thu linh lực mà tồn tại, chỉ có âm hàn oán khí mới đẩy chúng ra ngoài… Thời gian không còn nhiều, ta khuyên ngươi bảo tồn linh lực mà thi chuyển quỷ đạo nếu không sẽ khó cứu vãn ”
Nguỵ Vô Tiện đễ Lam Vong Vơ tựa lưng vào vách đá, từ từ đứng dậy, mặt đằng đằng sát khí Hàn Phong Hoa, “Ngươi nên cầu nguyện đi, nếu quỷ đạo thuật phát không cứu y… Toàn bộ Hàn gia trang có chết hết cũng không đủ để đền mạng cho Lam Trạm.”
Hàn Phong Vũ bước tới bắt lấy tay Nguỵ Vô Tiện, “Nguỵ đại ca, huynh đừng ”
Vừa dứt lời, liền cảm thấy tầm mắt nóng rực bắn về phía mình: “Ngươi tránh ra.” Nguỵ Vô Tiện thanh âm kiên định có phần chán ghét Hàn Phong Vũ.
Hàn Phong Vũ từ lúc nãy trong lòng vẫn rối như tơ vò, tất cả đều là vì chuyện Nguỵ Vô Tiện sinh hài tử cho Lam Vong Cơ mà thêm chua xót, hiện tại Nguỵ Vô Tiện nội tâm càng dâng lên đau đớn, thương tâm, một người tốt như sao mình lại không gặp hắn sớm hơn. Đại ca rất đúng, người ta mới là một gia đình hạnh phúc, phụ từ tử hiếu, hoàn toàn không có chỗ cho người khác chen vào.
Hàn Phong Hoa mở khối hàn băng, hai tay ôm lấy thi thể lạnh lẽo của Phạm Chiêu đưa ra ngoài. Khối thi thể từ từ tiếp với không khí ấm áp đột nhiên co lại run rẩy vì cổ trùng phát tán, Hàn Phong Hoa về phía Nguỵ Vô Tiện quát lớn.
“Ngươi, mau nhanh lên.”
Nguỵ Vô Tiện rút Trần Tình bên thắt lưng ra đưa lên môi từ từ dùng linh lực thi chuyển quỷ đạo thuật pháp, phát ra thanh âm lúc to lúc nhỏ, lúc nhanh lúc chậm, réo rắt như sóng cuộn vào bờ, oán linh triệu hồi bay ra mỗi khắc nhiều thêm, từng đám khói đen nghe lệnh chủ nhân mà xâm nhập vào cơ thể Lam Vong Cơ cùng Phạm Chiêu.
Oán linh mang theo âm khí lạnh giá bao quanh thân thể nhanh chóng chui vào bên trong, cổ trùng bị âm hàn co lại, tại tứ chi tụ về một chỗ, Lam Vong Cơ một trận ho khang, từ miệng phun ra từng ngụm dịch màu xanh đen, cứ thế nhổ ra hết độc trùng trong người. Nguỵ Vô Tiện vừa thổi sáo mắt luôn về phía Lam Vong Cơ, thấy y đã nôn ra hết cổ trùng, hắn liền thay đổi âm điệu điều khiển oán linh mang theo âm khí thoát ra khỏi cơ thể y.
Bạn thấy sao?