Hắn cứ như thế đứng một bên mà Kim Quang Dao mặt mũi tràn đầy tiều tuỵ. Y từ từ đứng lên, bên hông vòng bội linh lung rung , đó là thanh âm vô cùng quen thuộc đối với Mạc Huyền Vũ.
Kim Quang Dao bước đến gần vỗ vỗ vai hắn. Nhìn người trước mặt lại thấy có chút đồng cảm, đều là từ nhỏ bị bỏ rơi, đồng bệnh tương liên. Kim Quang Dao không phải là người thuần lương, cũng không thị sát. Hắn muốn đối tốt với Mạc Huyền Vũ để cho tất thảy mọi người biết hắn không giống như Kim Quang Thiện cha của hắn. Nhưng nếu có một ngày Mạc Huyền Vũ ảnh hưởng đến hắn, hắn tuyệt không nương tay.
Mạc Huyền Vũ: “Ca… Đừng quá đau lòng, huynh còn trẻ, còn nhiều cơ hội… Sau này huynh sẽ lại có hài tử ngoan ngoãn đáng , hiếu kính huynh.”
Kim Quang Dao gương mặt không biểu cảm mà hắn: “Ta không sao, đệ yên tâm, về nghỉ ngơi đi.”
Mạc Huyền Vũ không dám nhiều, quay người bước ra khỏi cửa. Hắn cửa phòng Kim Quang Dao đóng lại mà không khỏi đau lòng, đó là ca của hắn, là người duy nhất ngoài mẹ hắn ra coi trọng hắn, không xem hắn như kẻ ăn nhờ ở đậu, vô tâm vô phế ở Kim thị. Nhưng hắn lại không thể gì để giúp đỡ, hắn cảm thấy khó chịu, cảm thấy đau lòng.
Hắn đứng trước cửa phòng y không vội đi, nhặt lên một cành cây khô, trên mặt tuyết vẽ tới vẽ lui, giống như đang bồi người trong phòng kia.
Kim Quang Dao trong phòng chằm chằm chiếc khóa trường mệnh, đeo trên cổ khi Kim Như Tùng con trai y lúc còn sống, lầm bầm trong miệng: “Nhi tử, ngươi đừng trách cha, nếu ngươi sống thì ta và mẹ ngươi tuyệt không yên ổn mà bồi ngươi”
Kim Quang Dao tay sờ khóa trường mệnh hoa văn xinh đẹp, trong lòng thầm nghĩ: Hiện tại, Nhiếp Minh Quyết, Kim Quang Thiện, A Tùng…Những phiền toái này đã từng bước từng bước trừ đi. Mỗi một việc đều rất sạch sẽ, không để lại chứng cứ, không hề sai sót.
Tô Thiệp chỉ là kẻ có tu vi bình thường, hèn nhát, ngu muội, vốn là trong lúc vô phát hiện, không nghĩ tới hôm nay lại có thể lợi dụng , còn có Tiết Dương…
Nghĩ đến Tiết Dương y nhíu mày, trước mắt chỉ còn có hắn là mầm mống tai hoạ ngấm ngầm chưa trừ . Đã qua hai năm vẫn chưa tìm hắn, Kim Quang Dao vẫn là không an tâm.
Kim Quang Dao nhớ lại năm đó Tiết Dương tựa lưng vào bức tường tay cầm một quả táo đưa lên miệng cắn một cái, với y:
“Người đệ đệ của ngươi vào Kim gia đã nửa năm, ngươi thật không tính toán điều gì với hắn a?”
Kim Quang Dao nghiêng qua hắn:
”Ta có thể tính toán điều gì đây?”
“Con ngựa đực cha của ngươi, không đầu không đuôi trực tiếp đem một đứa con hoang trở về, chính là muốn qua mặt ngươi, cho ngươi biết ông ta dù có chết cũng không để ngươi tông chủ Kim thị.”
Tiết Dương liếm liếm khóe miệng :”Tô Thiệp, con chó săn đó thay ngươi dùng thủ đoạn chết Kim Tử Hiên cũng không tệ nhỉ?… Cha ngươi thà rằng từ trong hốc núi đào ra một nhi tử để tông chủ, cũng không nguyện ý để ngươi , chẳng lẽ ngươi chịu để yên cho tiểu tạp chủng kia?”
“Huyền Vũ là người không có tư chất, không có tâm mưu cầu danh lợi.”
Kim Quang Dao bình tĩnh , : ”Phụ thân ta, ông ấy sống không bao lâu nữa.”
Tiết Dương hai mắt sáng lên, ra hai tiếng :”Này, thì ngươi nên bóp chết tiểu tạp chủng, trực tiếp diệt cỏ tận gốc cho sạch sẽ một lần có phải hay hơn không?” Nói xong lại vui sướng cắn một miếng nhai ngon lành, lại :”Nếu muốn thủ, chỉ cần lên tiếng, ta sẽ giúp ngươi giải quyết gọn một lần”
Kim Quang Dao liếc mắt hắn: “Không ”
“Tại sao?” Tiết Dương y khó hiểu.
“Ta không có ý định Huyền Vũ”
Tiết Dương nhếch mép tiếu phi tiếu mà quan sát y, hỏi:”Vì cái gì?”
“Hắn còn nhỏ, tư chất bình thường, hoàn toàn không có uy hiếp.” Kim Quang Dao “Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhiều người vạn nhất bại lộ, hoặc là để lại chứng cứ thì không hay.”
“Vậy…Ta thay ngươi , ta việc, tuyệt đối sạch sẽ”
“Không” Kim Quang Dao lạnh lùng “Ngươi không vào hắn”
Tiết Dương ngả ngớn :”Uy… Ngươi sẽ không vì huynh đệ mà không nỡ xuống tay a?… Hay là, ngươi cảm thấy mình cùng hắn đồng bệnh tương liên? Đều là bị con ngựa đực kia bỏ rơi từ nhỏ. Ta không tin ngươi không có chút nào ghen ghét tiểu tử kia, hắn vừa về đã nhận tổ quy tông, nào giống ngươi, xông pha gió sương lại không cha mình công khai chào đón… tội… tội a.”
Kim Quang Dao không gì, mắt ánh nắng Nghiêng Nghiêng chiếu xuyên qua nhành cây.
Tiết Dương y lông mày nhíu lại: “Ngươi… Thật không hắn?… Uy… Không nghĩ tới a, ngươi mà cũng có ngày nghĩ đến người khác… Tâm thuần lương a.”
“Ta không thuần lương, cũng không lạm sát, thay vì chỉ lo người, không bằng lo cho chính mình.”
Tiết Dương thổi phù một tiếng, :”Ta thấy, ngươi đối với tiểu tạp chủng kia là có ý tốt, chính là để người ngoài vào thấy Kim Quang Dao ngươi bao dung độ lượng, trọng trọng nghĩa, không giống cha ngươi, có đúng không?….Chỉ nghĩ tới thôi, …Con mẹ nó, ta muốn buồn nôn.”
Kim Quang Dao trầm mặc, hồi lâu mở miệng: “Tiết Dương, ta nghe , ngươi huyết tẩy đạo quán của Tống Lam, còn huỷ mắt của hắn… Đúng là quá độc ác rồi.”
“Quá khen,” Tiết Dương đắc ý gặm quả táo trong miệng.
“Huyền Vũ không đáng ngại, nếu như hắn tương lai ảnh hưởng đến ta, ta cũng không vì cái gì mà nương tay” Kim Quang Dao :“Hắn tư chất kém, mười mấy tuổi còn không luyện nổi kim đan, chỉ e là muốn kết đan thật sự là mơ tưởng.”
Tiết Dương to :”Đây chẳng phải là giống như ngươi sao… hahaha.”
Kim Quang Dao trừng mắt liếc hắn một cái:
“Ngươi cái quỷ gì?”
Tiết Dương che miệng càng lớn, Kim Quang Dao lẳng lặng mà hắn. Tiết Dương đủ dần dần thu lại khóe miệng, : “Kim Quang Dao, ngươi không tiểu tạp chủng kia là có ý đồ, muốn hắn tu quỷ đạo thuật pháp của Di Lăng lão tổ, sau đó dùng âm luật khống chế hắn đúng không?”
Kim Quang Dao đen mặt, “… Ngươi nhỏ chút… Chờ thời cơ chín muồi, ta sẽ khuyên hắn, chắc chắn sẽ , đến lúc đó… ”
“Cũng quá nham hiểm rồi a.” Tiết Dương cong mắt .
Kim Quang Dao kết thúc hồi ức, tay buông khóa trường mệnh xuống bàn, suy tư : Không biết Tiết Dương đến tột cùng là chết hay chưa? Hắn biết quá nhiều, trong tay lại có một nửa mảnh âm hổ phù. Hắn như một con sói hoang có thể cắn lại y bất cứ lúc nào, cho nên y cho Tô Thiệp ngấm ngầm tìm tung tích Tiết Dương chờ cơ hội hắn, kết thúc mối hoạ trong lòng càng sớm càng tốt.
Bạn thấy sao?