Đồng Nghiệp Thích Trộm [...] – Chương 3

3

 

"Hứa Tâm Nhiên, tôi trả tiền cho là vì không muốn Trương khó xử, cũng không muốn ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty. Chứ không phải tôi sợ đâu, liệu mà sống cho tử tế!"

 

Sau khi cạch mặt với chị Trần, chị ấy không còn trộm đồ của tôi nữa.

 

Nhưng chị ta lại càng trở nên quá quắt hơn, lấy cắp đồ của các thực tập sinh khác, ngoại trừ Tống Bằng, vì cậu ta tự mang đồ đến nịnh bợ chị ta.

 

Trong nhóm chat nhỏ của các thực tập sinh, mọi người than thở:

 

"Chị Trần đúng là hung dữ thật đấy. Sữa chua tôi mang hôm kia, hôm qua đã bị chị ấy uống hết sạch."

 

"Đừng nữa, chị ta bảo con trai uống nhiều nước ngọt không tốt, thế là trước mặt tôi lấy luôn ba lon nước ngọt của tôi mang về cho con trai chị ấy. Tôi chỉ muốn hỏi: con trai chị ấy không phải là đàn ông à?"

 

"Tôi vừa mua giá đỡ điện thoại, hôm qua tan quên mang về. Sáng nay đến công ty đã không thấy đâu. Hỏi mấy đồng nghiệp gần đó thì họ bảo hôm qua thấy chị Trần đứng trước bàn tôi. Sáng nay hỏi chị ta, chị không nhắc gì đến giá đỡ, mà chỉ mình bị chảy nước mũi nên đã lấy mấy tờ giấy trên bàn tôi. Xong lại quay ra mắng tôi nữa."

 

"Nếu không phải cần dấu xác nhận thực tập, tôi đã nghỉ từ lâu rồi."

 

Nhìn thấy các thực tập sinh khác khổ sở, tôi lặng lẽ bỏ sữa chua và nước ngọt hết hạn vào tủ lạnh văn phòng.

 

Quả nhiên, sau bữa trưa, chưa đầy nửa tiếng, chị Trần đã không không rằng lấy hộp sữa chua hết hạn của tôi uống sạch.

 

Nước ngọt thì chia nhiều lần nhét vào túi xách của mình.

 

Giờ nghỉ trưa kết thúc, mọi người quay lại văn phòng.

 

Để lấy lại mặt mũi cho chị Trần, Tống Bằng tự bỏ tiền túi mời cả văn phòng uống trà sữa, duy nhất không mời tôi.

 

Tôi quay sang cốc nước chanh của các thực tập sinh khác, rồi lại trà sữa cao cấp trên bàn các nhân viên kỳ cựu, suýt nữa bật .

 

Được rồi, hóa ra tôi còn không xứng uống nước chanh.

 

Nhân lúc các đồng nghiệp cảm ơn cậu ta, Tống Bằng bắt đầu mỉa mai tôi trước mặt mọi người:

 

"Các chị đừng khách sáo, chỉ là vài cốc trà sữa thôi mà. Dạo này em học rất nhiều từ các chị, thực sự cảm ơn mọi người.

 

"Không như ai đó, vừa keo kiệt vừa thích tính toán, lại không biết ơn."

 

Cậu ta liếc tôi, ánh mắt khinh thường như muốn lật ngược trời.

 

Tôi thản nhiên đáp lại:

 

"Ôi, Tống Bằng, cậu ngọt quá. Chả trách chị Trần thích cậu. Cậu uống mấy chai thuốc xổ rồi phải không? Đúng là biết ơn đấy, gần đây mấy hội chợ triển lãm cậu tham gia, đã kê khống hóa đơn không ít lần. Chắc số tiền đó đủ mời mọi người trà sữa cả chục lần rồi nhỉ. Cậu giỏi lắm!"

Nói rồi, tôi giơ ngón tay cái lên với cậu ta.

 

Tống Bằng gắng kìm nén sự kinh ngạc, tức giận hét lên:

 

"Hứa Tâm Nhiên! Cô đang bắt nạt tôi nơi công sở! Cô bậy bạ vu khống tôi!"

 

Mọi người vừa cầm cốc trà sữa lên uống, nghe thấy liền dừng lại, ánh mắt Tống Bằng đầy thắc mắc.

 

Chị Trần định lên tiếng bênh vực, khi ngẩng đầu thấy trưởng phòng nhân sự đứng ở cửa văn phòng, lập tức im bặt.

 

"Tống Bằng, vào phòng tôi một chuyến."

 

"Vâng ạ!"

 

Vừa giận dữ với tôi một giây trước, giây sau Tống Bằng đã quay sang trưởng phòng nhân sự như hoa nở.

 

Trước khi rời đi, cậu ta không quên tôi bằng ánh mắt khinh bỉ:

 

"Hứa Tâm Nhiên, tôi sắp nhận chính thức rồi, chờ xem bị sa thải nhé!"

Tôi nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.

 

Chưa uống mấy ngụm trà sữa, chị Trần đã ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh mấy lần.

 

Ha ha, có vẻ hộp sữa chua trưa nay đã phát huy tác dụng.

 

Sau lần chạy thứ ba mà không quay lại, tôi tưởng chị bị kẹt trong toilet luôn rồi.

 

Sau đó đồng nghiệp rằng chị Trần cũng bị gọi đến phòng tài vụ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...