11
Không lâu sau, cảnh sát đã bắt thủ phạm phóng hỏa tại một thành phố lân cận – chính là chị Trần.
Theo lời khai của chị Trần, vì muốn gom tiền chữa bệnh cho chồng đang nằm trong ICU, chị buộc phải liều.
Chị lén lút trốn vào nhà vệ sinh trong tòa nhà, chờ mọi người tăng ca rời đi hết. Sau đó, chị gọi xe tải chở toàn bộ đồ giá trị trong công ty đi. Chị dự định bán máy tính chứa tài liệu quan trọng cho đối thủ của sếp, đồng thời bán những tài sản khác để kiếm thêm tiền.
Bảo vệ tòa nhà đã ngăn chị lại, chị Trần xuất trình một tài liệu giả, trên đó còn có dấu cá nhân của sếp. Phòng bảo vệ còn giữ một bản sao của tài liệu này.
Trong quá trình điều tra, cảnh sát phát hiện hôm đó chị Trần còn tìm đến Tống Bằng để nhờ chuyển tài sản bất hợp pháp, Tống Bằng đã từ chối.
Không lâu sau, mối quan hệ không đứng đắn giữa chị Trần và Tống Bằng cũng bị phanh phui.
Kết quả cuối cùng, chị Trần bị tuyên án 8 năm tù giam.
—-----
Sếp đúng là kiểu người vừa may mắn vừa bất hạnh.
Ông miễn cưỡng lấy lại những thứ chị Trần đã đánh cắp, vẫn phải văn phòng mới và đối mặt với hàng loạt vụ kiện tụng.
Ngày đầu tiên đến địa chỉ mới của công ty, tôi cờ gặp lại Tống Bằng trong thang máy.
Hắn ta không kiêng dè gì, mỉa mai tôi ngay lập tức:
"Ha! Tưởng ai hóa ra là , Tiểu Hân! Tìm việc mới chưa? Nghe công ty cũ của sản rồi? Nhờ phúc của đấy, không thì tôi cũng không tìm công việc tốt như bây giờ đâu. Nói cho biết, tôi tốt nghiệp cái là nhận chính thức ngay!"
Tôi mỉm đáp lại:
"Ồ? Lại tìm 'đại tỷ' nào mới ở công ty à?"
Hiểu ngay tôi đang ám chỉ quan hệ của hắn với chị Trần, Tống Bằng lập tức biến sắc.
"Vớ vẩn! Tôi dựa vào năng lực của mình! Không như , tốt nghiệp xong là thất nghiệp!"
Tôi bật :
"Ha ha, xin lỗi vì thất vọng. Tôi chưa biết tốt nghiệp có thất nghiệp không, tôi biết mẹ tôi đang gọi tôi về kế thừa sản nghiệp gia đình!"
Nói xong, tôi rút ra tấm ảnh chụp chung với mẹ, còn đặc biệt tìm kiếm tên mẹ tôi trên Google để hắn xem.
Nhìn thấy kết quả tìm kiếm, Tống Bằng đờ người ra.
Bình thường, tôi rất ghét nghe những lời kiểu "Cô là con của bà XX sao?" Nhưng lần này bộ mặt xám xịt của Tống Bằng, tôi chợt thấy sống dưới ánh hào quang của mẹ cũng thú vị!
Thang máy mở, Tống Bằng cúi gằm mặt lủi mất.
Không biết mẹ chồng chị Trần nghe ngóng từ đâu mà biết địa chỉ công ty mới, lại mò đến tìm tôi.
"Cô ơi, ơn đi mà! Tiền thuốc men của con trai tôi thực sự không còn nữa! Chẳng lẽ tôi phải nó c//hế//t sao?"
Bà vừa vừa lau nước mắt.
Tôi lạnh nhạt đáp:
"Dì à, tôi không có tiền, hơn nữa cái bình ắc quy đó không phải của tôi. Dì không nghĩ đến việc xem lại xem chị Trần đã tiêu tiền vào đâu à? Theo tôi biết, lương chị ấy rất cao, chẳng lẽ tiêu hết vào trai trẻ rồi?"
Đã tìm địa chỉ công ty mới, chắc bà cũng sớm biết mối quan hệ giữa chị Trần và Tống Bằng.
Vài ngày sau, tôi lại thấy mẹ chồng chị Trần xuất hiện dưới tòa nhà công ty, tay xách một túi phân lớn.
Nhưng lần này, mục tiêu của bà không phải là tôi.
Vừa bước ra khỏi cửa, Tống Bằng đã bị bà dội cả túi phân lên đầu. Bà chất vấn hắn ta, kẻ "nam tiểu tam," cầu hắn trả tiền. Trong lúc giằng co, Tống Bằng bị cuốn vào gầm xe tải và bị nghiền nát.
Bảo vệ tòa nhà lập tức báo cảnh sát. Camera giám sát ở quảng trường đã ghi lại toàn bộ sự việc. Sau đó, mẹ chồng chị Trần bị bố mẹ Tống Bằng kiện ra tòa. Bà bị tuyên án tử hình vì tội cố ý gi//ết người.
—---
Việc nhún nhường hay chiều lòng người khác không phải là lòng tốt.
Chỉ khi đứng thẳng lưng, bộc lộ sự sắc sảo, thế giới mới trả lại những gì thuộc về .
Tôi ngẩng đầu bầu trời, ánh nắng ban mai thật chói chang.
(Hết)
Bạn thấy sao?