Mang theo tâm trạng muốn chết tất cả mọi người mọi lúc mọi nơi như , đã trôi qua hơn hai tháng.
Tôi ngày nào cũng mở to hai mắt lượn lờ trước mặt họ, quang minh chính đại theo dõi họ, lén lút bắt thóp họ, sau đó nêu tên tố cáo lên tổng công ty.
Sự thật chứng minh, nỗ lực của tôi không hề uổng phí.
Bên tổng công ty đã phản hồi, sẽ điều tra rõ ràng chuyện này trong vòng một tuần và đưa ra kết quả xử lý.
Tôi chờ đợi.
Hôm nay tôi chuyện điện thoại với gia đình, mẹ tôi đột nhiên thăm dò:
“Duyệt Duyệt, nếu con ở ngoài không vui thì về quê đi, nhà mình tuy không giàu có nuôi con thì thừa sức.”
Ở ngoài chịu ấm ức không thấy gì, ở nhà nghe lời này, tôi lại đột nhiên muốn khóc.
Ông nội ở bên cạnh cầm lấy điện thoại, trực tiếp sắp xếp công việc cho tôi:
“Nếu con về nhà ở với ông, ông sẽ trả lương cho con.”
Ông bây giờ nghỉ hưu một vạn, ông giữ lại hai nghìn, tám nghìn còn lại là lương của con.
“Con chăm sóc ông cho tốt, ông sống thêm hai năm, không tốt hơn con ra ngoài việc sao?”
Tuyệt thật, thế này vừa giải quyết vấn đề người già ở nhà một mình, vừa giải quyết vấn đề việc của tôi.
Tôi thấy buồn , xong lại thấy có gì đó không ổn.
Gần đây gia đình dường như quan tâm tôi hơn, lời cử chỉ đều cẩn thận chăm sóc cảm của tôi rõ ràng tôi không gì với họ cả.
Tôi ôm nghi hoặc tiếp tục truy hỏi, mới biết Lâm Mỹ mặt dày vô sỉ kia lại mượn danh nghĩa tốt đồng nghiệp của tôi kết với mẹ tôi trên wechat để mua đồ của bà.
Cô ta còn với họ rằng tôi vì vấn đề năng lực nên gần đây ngày nào cũng bị lãnh đạo mắng, cuộc sống rất khó khăn, bảo họ đừng chuyện này cho tôi biết, đừng tôi thêm phiền lòng.
Trong khoảng thời gian này, ta lấy đồ quên không trả tiền, trả thiếu tiền với tần suất rất cao, mẹ tôi tưởng ta thực sự là tốt của tôi, cũng không dám với tôi, cứ nhẫn nhịn ta.
Tôi tức đến mức muốn trực tiếp đi tìm ta đánh nhau nghĩ lại vẫn để mẹ tôi kiểm tra lại toàn bộ sổ sách trước đã.
Kiểm tra xong, tôi cũng ngây người.
Chỉ trong hơn hai tháng, trung bình một tuần ta lấy đồ đặc sản ở nhà tôi một lần, mỗi lần lấy mấy gói hàng.
Không đến tiền, chỉ riêng số lượng này cũng không giống như tự ăn hay tặng người khác, mà giống như đến lấy hàng .
“Đừng cho ta biết con đã biết chuyện này. Nếu ta tiếp tục tìm mẹ, mẹ cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đừng gửi đồ cho ta nữa, là có việc đóng cửa hàng hoặc đi du lịch cũng , tóm lại cứ kéo dài thời gian với ta.”
Tôi đi tìm hiểu cẩn thận mới biết thì ra Lâm Mỹ vẫn luôn lấy đồ đặc sản ở nhà tôi rồi đem bán lại.
Thực ra chuyện này cũng không có gì, trong số những khách hàng lâu năm của nhà tôi cũng có rất nhiều người vi thương hoặc mở cửa hàng, thêm một kênh phân phối nữa đối với chúng tôi cũng không có gì bất lợi.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ cách ăn của Lâm Mỹ thực sự quá bẩn thỉu.
Bạn thấy sao?