Ngày hôm sau khi diễn ra hoạt mua nhà, Lâm Mỹ lại dùng chiêu cũ liên lạc với mẹ tôi để rằng muốn mua một lô hàng đặc sản.
“Dì ơi, cháu gửi dì danh sách chi tiết những mặt hàng cần mua rồi, dì ơn đóng gói và gửi hàng nhanh giúp cháu nhé.”
Nhưng câu trả lời của mẹ tôi lại nằm ngoài dự đoán của ta.
Mẹ tôi :
“Được rồi, cháu , cháu đợi một chút, tính luôn cả số tiền nợ trước đó, dì sẽ tính xem hết bao nhiêu tiền đã.”
Lâm Mỹ lúc đó liền sốt ruột:
“Dì ơi, dì cứ gửi hàng cho cháu trước đi, cháu đang cần gấp lắm.”
“Dì đừng lo chuyện tiền nong, cháu là của Tích Duyệt, chắc chắn sẽ không quỵt đâu. Đặc sản thì ở đâu chẳng mua , cháu chỉ nể mặt Tích Duyệt, muốn ủng hộ nhà dì nên mới nhiều lần đặt hàng ở nhà dì thôi. Dì chẳng lẽ còn không tin cả cháu sao? Như thì thật khiến người ta đau lòng.”
Đáng tiếc là mẹ tôi không còn dễ bị lừa nữa, giọng điệu lập tức trở nên lạnh lùng:
“Cháu , chính vì thấy cháu là thân của Tích Duyệt nên dì mới giảm giá nhiều như và cho cháu nợ nhiều lần như , những khách hàng khác đều là trả tiền trước rồi mới gửi hàng. Cháu mới thực sự khiến dì đau lòng.”
“Cháu ơi, cái cửa hàng nhỏ này của dì cũng chẳng dễ dàng gì, hiếm lắm mới bỏ tiền ra tổ chức một hoạt để tri ân khách hàng cũ, số lượng có hạn, đương nhiên chỉ có thể ưu tiên gửi hàng cho những người đã thanh toán trước. Như cháu , đặc sản thì ở đâu chẳng mua , thì cháu cứ đi xem thử ở những cửa hàng khác đi. Dì bây giờ hơi bận, không chuyện với cháu nữa nhé.”
Cửa hàng bán đặc sản thì không chỉ có nhà tôi những cửa hàng khác không có mức ưu đãi như nhà tôi. Và quan trọng nhất là, những cửa hàng khác không thể cho ta nợ tiền.
Lâm Mỹ hiểu rõ điều này, vì sau đó ta liên tục gọi điện cho mẹ tôi, hứa hẹn đủ điều không có tiền, mẹ tôi phiền quá nên đã chặn số ta luôn.
Sau đó, ta thấy không còn cách nào khác, đành chủ đến tìm tôi cầu hòa.
Tôi tức giận ngay lập tức:
“Cái gì? Cô còn dám mạo danh thân của tôi để lừa mẹ tôi sao? Cô biết mình đang phạm tội không?”
Lâm Mỹ hạ giọng cầu xin tôi:
“Tích Duyệt, tôi biết chuyện này là tôi không đúng tôi thực sự không cố ý, tôi chỉ nghĩ rằng chúng ta quen biết nhau, trả tiền chậm một chút cũng không sao. Cô có thể nhờ mẹ gửi hàng cho tôi trước không, tôi chắc chắn sẽ trả tiền và sau này bảo tôi gì tôi cũng sẽ không từ chối, ơn đi mà.”
Cô ta trông rất thảm tôi không hề thương xót:
“Chuyện này tôi không thể giúp . Nếu không thì cứ trả tiền lại cho người ta đi, xin lỗi tử tế và rằng hoạt quá hot, không mua hàng, họ thường sẽ thông cảm.”
“Tôi... tôi đã dùng hết tiền để trả tiền đặt cọc rồi, bây giờ trong người tôi còn chưa đến một nghìn.”
Ồ, là ngay từ đầu đã định không trả tiền rồi, coi chúng tôi là những kẻ ngốc sao.
“Vậy thì tự nghĩ cách đi, số tiền nợ nhà tôi cũng xin trả hết trong vòng một tháng, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
Bạn thấy sao?