8
Tinh Tinh vô thức ôm chặt hộp cherry vào lòng, có vẻ không muốn chia thêm.
Chị Bành lại lên tiếng:
"Lấy thêm cho tôi mấy quả, con trai tôi, Tử Long, cũng thích ăn, để tôi mang về cho nó."
Thấy hình không ổn, tôi bước tới, trực tiếp chặn tay chị ấy:
"Ôi trời, chị Bành! Tinh Tinh còn sẵn lòng mua cho đứa bé chưa sinh, chị tiếc gì không mua cho Tử Long - một người tài giỏi như !"
Chị Bành bối rối:
"Không phải, tôi thấy đây có sẵn, lấy vài quả ăn thử thôi mà."
Tôi nhặt lại mấy quả cherry từ tay chị, bỏ vào hộp và đẩy chị về bàn việc:
"Tử Long lớn rồi, vài quả này không đủ cho cậu ấy đâu. Tối nay xuống siêu thị mua đi, hàng mới về sáng nay, tươi lắm đấy!"
Chị Bành không còn cách nào khác, chỉ biết Tinh Tinh ôm hộp cherry rời đi.
---
Thời tiết ngày càng lạnh, chị Bành nhiều lần ám chỉ việc chị phải tự đi bằng xe máy rất vất vả.
Ban đầu tôi giả vờ không nghe thấy, nghe mãi cũng mệt.
"Chị Bành, Trần nhà chị không thương chị rồi. Trời lạnh thế này mà để chị đi xe máy, không lo nguy hiểm sao?"
"Tôi nghe bảo tuần sau còn có tuyết rơi, đường đóng băng nữa, nguy hiểm lắm!"
Chị tôi đầy ẩn ý:
"Anh Trần đi ngược hướng với tôi. Nhưng Tiểu Vi, chúng ta lại cùng đường mà..."
Tôi đứng dậy rót nước:
"Đúng thế, tiếc là tôi không phải chồng chị đâu! Haha!"
Phải công nhận da mặt chị Bành dày thật, khó ai sánh kịp trong công ty.
Chị còn định thêm, tôi không cho cơ hội, kéo Lý Vân cùng tôi vào phòng trà.
Chỉ vài ngày sau, chị bắt đầu hắt hơi, sổ mũi.
Không rõ là cảm lạnh trên đường hay dính phải virus đang bùng phát gần đây.
Cả ngày trong văn phòng chỉ toàn tiếng xì mũi, ho, và hắt hơi của chị.
Mọi người đều đeo khẩu trang để tránh bị lây, vì nếu nhiễm bệnh sẽ phải nghỉ vài ngày.
Chị Bành khó chịu:
"Mọi người có ý gì ? Kỳ thị tôi vì tôi ốm à?"
Lý Vân đáp:
"Chị Bành, bệnh tật thì có gì mà kỳ thị? Mọi người không muốn bị lây có gì sai đâu?"
"Chị cũng mau đeo khẩu trang vào đi!" Vừa , vừa đưa chị một cái khẩu trang.
Chị Bành vứt khẩu trang lên bàn:
"Tôi không đeo! Ngộp thở lắm, ai muốn đeo thì tự đeo!"
Tôi đành phải bước tới khuyên nhủ:
"Chị Bành, trong văn phòng đông người thế này, giờ nhiều loại virus lắm. Nếu mọi người đều bị lây thì phiền phức lắm đấy."
Tôi đưa khẩu trang cho chị:
"Chị xem, Tinh Tinh đang mang thai mà! Lỡ chị lây cho ấy thì rắc rối lớn."
Chị lại khó chịu:
"Bạch Vi, giả người tốt gì đấy? Nếu cho tôi đi nhờ xe thì tôi đâu bị cảm? Tất cả là lỗi của !"
Haha, đúng là buồn thật!
"Tiểu Tinh, em thu dọn đồ đạc về nhà nghỉ ngơi vài ngày đi. Chờ khi nào chị Bành khỏi bệnh hẵng quay lại ."
Chị Bành giật mình:
"Bạch Vi, thế là sao? Tinh Tinh mà nghỉ thì tôi một mình à?"
Tôi nhún vai:
"Chứ chị muốn thế nào? Nếu lây cho ấy, có chuyện gì xảy ra, chị chịu trách nhiệm không?"
"Hay là để chồng ấy, Hồ, đến tìm chị chuyện?"
Nghe nhắc tới chồng của Tinh Tinh, chị Bành im bặt, ngoan ngoãn đeo khẩu trang.
Bạn thấy sao?