Đồng Nghiệp Miệng Đẹp [...] – Chương 7

7

 

Triệu Tinh Tinh cũng đã xuất viện, trông sắc mặt tốt lên nhiều.  

 

Mọi người đều rất quan tâm và cố gắng giúp đỡ ấy hết mức trong công việc.  

 

Nhưng chị Bành thì không chịu , lại bắt đầu những lời khó nghe:  

 

"Chỉ mang thai thôi mà đã quý giá thế sao? Ngày trước tôi sinh ba đứa con, còn chẳng nghỉ ngơi cữ tử tế!"  

 

"Tự nấu ăn, tự chăm con."  

 

"Lúc mang thai, xách hai tay hai bình nước mười ký, leo một hơi sáu tầng lầu!"  

 

"Giới trẻ bây giờ thiếu rèn luyện, mang thai là giữ thai, đúng là yếu đuối hết mức!"  

 

Bỗng nhiên, chị ấy thay đổi thái độ, tò mò dò hỏi:  

 

"Tinh Tinh này, có phải hạt giống của chồng em không tốt không? Hay là... cũng chưa chắc là giống của chồng em nhỉ..."  

 

Tôi lập tức ngắt lời:  

 

"Chị Bành! Công việc của chị xong chưa? Sao còn có thời gian mấy chuyện tào lao này?"  

 

Trước mặt mọi người, tôi chặn họng chị ấy ngay lập tức, khiến chị ta tức tối.  

 

"Bạch Vi, ăn kiểu gì thế hả? Dù sao tôi cũng vào công ty gần 20 năm rồi!"  

 

"Dù sao tôi cũng là tiền bối của , thái độ như thế là không tôn trọng đâu nhé!"  

 

Tôi cũng không nhường nhịn chút nào:  

 

"Chị Bành, chính chị rồi, tôi là tổ trưởng, tôi có quyền quản lý chị!"  

 

"Chị vào công ty lâu hơn chúng tôi nhiều, tôi chỉ mất hai năm để lên tổ trưởng. Chị không thấy cần lại chính mình à?"  

 

"Lương của chị mấy năm nay có tăng không? Chị có việc nghiêm túc không?"  

 

"Tại sao gần 20 năm rồi mà vẫn chỉ là nhân viên hành chính quèn?"  

 

"Công việc trước mắt thì không thấy, chuyện tào lao thì sắp tràn khỏi đầu!"  

 

"Còn nữa, quá trình phát triển phôi thai phụ thuộc vào nhiều yếu tố, thể trạng mỗi người khác nhau!"  

 

Chị Bành định mở miệng:  

 

"Tôi..."  

 

Tôi không cho chị ta cơ hội:  

 

"Chị Bành, chẳng phải chị từng khoe rằng Trần nhà chị rất tốt với chị sao?"  

 

"Sao lúc ở cữ không ai chăm sóc? Tự nấu ăn, tự chăm con, đúng là vất vả nhỉ!"  

 

"Phải nghe chị kể tôi mới biết Trần không quan tâm chị như thế đấy!"  

 

Chị Bành không chịu nổi ai xấu chồng hay con mình, lập tức phản bác:  

 

"Ý tôi là tôi tự thì không muốn phiền gia đình. Không muốn gánh nặng cho họ!"  

 

Tôi , giơ ngón tay cái lên:  

 

"Chị giỏi lắm, chị Bành! Nhưng Tinh Tinh thì khác, ấy cần chăm sóc, cần hưởng phúc, vì số ấy sướng mà!"  

 

Mặt chị Bành đỏ bừng vì tức, tôi vẫn không dừng lại:  

 

"Công việc của chị lo cho xong nhé, không tối nay phải tăng ca đấy!"  

 

Chị hoảng hốt:  

 

"Không đâu, tối nay Tử Long về nhà ăn cơm!"  

 

"Thế thì còn không mau việc đi?"  

 

Chị tôi một cái đầy bất mãn, đành cúi đầu việc, không thêm gì nữa.  

 

—----------

 

Bụng của Triệu Tinh Tinh ngày càng lớn, ấy cũng dễ đói hơn.  

 

Chồng mỗi ngày đều chuẩn bị sẵn trái cây và đồ ăn vặt cho mang theo.  

 

Một hôm, Tinh Tinh cầm một hộp cherry, mời mọi người ăn. Ai nấy đều từ chối.  

 

Dù sao cũng ngại tranh đồ ăn với bà bầu, chưa kể cherry đúng mùa này giá "đắt như vàng".  

 

Tinh Tinh định quay về bàn việc thì chị Bành từ nhà vệ sinh bước ra.  

 

"Ơ, mọi người không ăn thì tôi ăn! Tôi ăn đây!"  

 

Chị chạy tới, vơ vài quả cherry, vừa bỏ vào miệng vừa tỏ vẻ thích thú:  

 

"Ngọt thật đấy, cherry vừa ra đúng là ngon!"  

 

Đương nhiên rồi, 8-9 trăm tệ một ký, không ngon sao ?  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...