Đồng Nghiệp Miệng Đẹp [...] – Chương 3

3

 

Sau khi chuyển nhà, ngày nào chị Bành cũng rạng rỡ, khác hẳn thường ngày hay tằn tiện.  

 

Thời gian gần đây, chị ngày nào cũng mang hoa quả cho tôi.  

Hôm thì cam, hôm thì táo.  

 

Tôi từ chối mãi không , chị cứ đặt thẳng lên bàn tôi:  

"Trẻ ăn nhiều hoa quả vào, tốt cho sức khỏe!"  

 

Tôi thấy kỳ lạ, vốn dĩ chị nổi tiếng là ki bo, bỗng dưng nhiệt thế này, chắc chắn có điều gì đó.  

 

Sắp tan , chị cứ về phía tôi như chờ đợi.  

 

Đến lúc chuẩn bị tan , tôi vội cầm túi chạy đi bấm thẻ.  

 

Chị Bành liền theo ngay sau:  

"Tiểu Vi à, chúng ta tiện đường, cho tôi đi nhờ một đoạn nhé!"  

 

Tôi thở phào, hóa ra chỉ có thế.  

"Được thôi chị Bành, đi nào."  

 

Trên đường, chị không ngừng ngắm xe tôi:  

"Tiểu Vi, xe không rẻ nhỉ? Cảm giác còn đẹp hơn xe của chồng tôi!"  

 

Tôi vừa lái vừa đáp qua loa:  

"Cũng bình thường thôi chị, bố mẹ tôi trả tiền đặt cọc, tôi tự trả góp hàng tháng, cũng áp lực lắm!"  

 

"Cái gì! Bố mẹ trả tiền mua xe cho à? Con mà cũng chi nhiều tiền thế sao?"  

 

Chị Bành có vẻ kích , còn tôi thì ngạc nhiên.  

 

"Ủa, chị Bành, tôi là con thì sao? Bố mẹ thương tôi, chi tiền cho tôi thì có gì sai?"  

 

Chị Bành khẽ lườm:  

 

"Nhà tôi thì khác, Triêu Đệ với Bàn Đệ (hai con của chị) từ khi vào đại học đã không xin tiền tôi, đi rồi còn trợ cấp gia đình mỗi tháng!"  

 

"Tử Long sắp tốt nghiệp cao học, sau này cần nhiều tiền lắm, nào là cưới vợ, sinh con, thứ gì cũng tốn!"  

 

"À đúng rồi, Tiểu Vi, còn trai phải không? Bố mẹ chi tiền cho thế, không ghen sao?"  

 

Tôi lấy chiếc điện thoại đời mới ra khoe:  

 

"Đời mới đấy, tôi tặng!"  

 

---

 

Sáng hôm sau, khi lái xe đi , đến gần đường nhà chị Bành, tôi đã thấy chị từ xa vẫy tay.  

 

Tôi đành dừng xe đón chị.  

 

Vừa lên xe, chị mở túi đưa cho tôi một chiếc bánh nhân hẹ:  

"Tiểu Vi à, cái này tôi tự sáng nay, ngoài tiệm không có loại thủ công thế này đâu!"  

 

Tôi từ chối:  

"Chị Bành, tôi bị đau dạ dày, không ăn món này."  

 

Thế là chị tự ăn, mùi hẹ lập tức tràn ngập xe.  

 

"Chị Bành, chị cất đi, xuống xe hãy ăn, tôi chịu không nổi mùi này, buồn nôn quá!"  

 

Chị không vui:  

"Ôi trời, không ra tiểu thư đâu!"  

 

Chị cắn thêm hai miếng mới miễn cưỡng cất bánh vào túi.  

 

Tôi mở cửa sổ để thông gió, chị lập tức đóng lại:  

"Trời lạnh thế này, mở cửa xe không chết rét à?"  

 

Tôi quay đầu chị:  

"Mở cửa hay để tôi nôn vào người chị, chọn đi!"  

 

Chị bĩu môi:  

"Được rồi, mở cửa!"  

 

---

 

Chiều tối tan , chị Bành lại muốn đi nhờ xe tôi.  

 

Tôi dừng lại :  

 

"Chị Bành, tối nay tôi không tiện chở chị, tôi hẹn rồi, có tiệc."  

 

Mặt chị đơ ra, cứng ngắc:  

 

"Ồ, sao không sớm! Tối nay Tử Long về ăn cơm, tôi còn định nấu thêm vài món!"  

 

"Ngồi tàu điện ngầm lại mất bao nhiêu thời gian!"  

 

Chị càng càng không vui:  

"Tiểu Vi, lần sau có việc nhớ báo trước với tôi nhé!"  

 

Cái này là nghiện đi nhờ xe luôn rồi à? Còn đòi lần sau nữa!  

 

"Chị Bành, tôi không phải tài xế riêng của chị! Tôi không có nghĩa vụ báo lịch trình với chị!"  

 

"Với cả, tay lái tôi không giỏi, nếu xảy ra chuyện tôi không chịu nổi trách nhiệm đâu!"  

 

Chị Bành thấy tôi tức giận, cũng nhận ra mình quá đáng, liền đổi giọng:  

 

"Tiểu Vi, tôi đâu có ngồi không, tôi còn định giới thiệu cháu trai cho đấy!"  

 

"Cháu tôi tuy học không cao, chỉ tốt nghiệp cấp hai, đẹp trai lắm! Hiện đầu bếp khách sạn lớn, nấu ăn siêu ngon!"  

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...