2
Sau khi trưởng phòng Trương thuyết phục chồng của Tinh Tinh rời đi, ông lập tức thay đổi thái độ.
"Bành Lệ Dung! Cô vào đây cho tôi!"
Mọi người lạnh lùng chị Bành lẽo đẽo theo sau trưởng phòng vào văn phòng.
Bên trong, giọng ngày càng lớn, có thể nghe ra cơn giận dữ của trưởng phòng ngày một tăng.
Một lát sau, chị Bành bước ra với vẻ mặt không cam lòng.
Mọi người lập tức giả vờ bận việc riêng.
Chị Bành lén quanh, thấy không ai đến an ủi, liền tự lẩm bẩm.
"Chuyện đó vốn không liên quan đến tôi, hôm đó chẳng phải mọi người đều chuyện sao?"
Thấy không ai để ý, chị đành ngượng ngùng ngồi vào chỗ.
Cả ngày hôm đó, không mấy ai chuyện với chị, không khí có phần ngượng ngập.
Đến lúc tan ca, chị Bành tươi thông báo trong văn phòng:
"Thứ Bảy này nhà tôi tân gia, mời mọi người đến ăn cơm, ở khách sạn Toàn Gia Phúc, mọi người đến nhé!"
Đúng là tan còn kiếm chuyện!
Giữa đồng nghiệp công ty, thông thường chỉ có cưới hỏi mới mời, còn mấy chuyện nhỏ như sinh nhật con hay chuyển nhà hiếm khi mời đến.
Nhưng nghĩ lại, sau này nhà chúng tôi có chuyện vui cũng có thể mời lại, lễ qua lễ lại thôi.
—---------
Thứ Bảy, mọi người cùng đến khách sạn Toàn Gia Phúc tham dự tiệc tân gia nhà chị Bành.
Trong bữa tiệc chỉ thấy con trai chị Bành, không thấy hai con của chị đâu.
Chị Bành không ngừng giới thiệu về con trai mình:
"Đây là con trai tôi – Trần Tử Long, mau chào các chị đi con."
Trần Tử Long khá lễ phép, chào hỏi mọi người một cách lịch sự.
Chị Bành con trai mình, ánh mắt chan chứa niềm tự hào.
"Con trai tôi là sinh viên xuất sắc của một trường đại học thuộc 211 (một nhóm trường đại học trọng điểm ở Trung Quốc), sau này sẽ trở thành nhân tài của đất nước!"
"Tôi đúng là công thần của nhà họ Trần, sinh cho họ một đứa con trai giỏi giang thế này!"
Nói xong chị còn dùng khuỷu tay huých chồng mình: "Anh đúng không, Trần?"
Chồng chị ngẩng đầu lên ngượng ngùng với mọi người:
"Đúng, đúng, đúng!"
Trần Tử Long có vẻ không chịu nổi không khí này, kiếm cớ rời đi.
Nhưng những câu chuyện gượng gạo vẫn chưa dừng lại.
Vừa ăn, chị Bành vừa bắt đầu "giáo huấn" mọi người.
"Lý Vân à, và trai nhau mấy năm rồi đúng không? Sao vẫn chưa cưới?"
Lý Vân ngập ngừng:
"Ôi dào, bọn em không vội, vẫn muốn chơi vài năm nữa!"
Chị Bành bĩu môi:
"Ôi trời, tôi này, ngốc quá! Chơi vài năm, đợi khi ta chán rồi chẳng phải sẽ đá đi sao?"
Không khí bàn tiệc bỗng chốc ngưng trệ, chị Bành luôn có khả năng đúng một câu khiến người khác rơi vào cảnh ngượng ngập.
Lý Vân không phải dạng vừa:
"Chị Bành, thời đại này, ai bỏ ai còn chưa biết đâu nhé! Bạn trai tôi đẹp trai, tôi thích , dẫn đi đâu cũng nở mày nở mặt!"
"Còn chị đấy, lớn tuổi rồi cũng nên ý giữ gìn. Anh Trần nhà chị việc tốt thế, kiếm tiền giỏi thế, bên ngoài muốn trèo lên vai ấy không ít đâu!"
Chị Bành lập tức nổi giận:
"Anh ta dám! Tôi đã sinh cho ấy một đứa con trai mà!"
Sự bất lực trên mặt Trần rõ ràng đến mức ai cũng thấy, chỉ có chị Bành vẫn tiếp tục luyên thuyên.
Bạn thấy sao?