Đồng Nghiệp Miệng Đẹp [...] – Chương 11

11

 

Chị lại chuyển đề tài:  

 

"Dù sao, con trai tôi tự lập là tốt rồi!" Nói về con trai, chị lại đầy tự hào.  

 

"Con tôi nhiều theo đuổi lắm!"  

 

"Nghe là con của giám khảo kỳ thi vừa rồi, còn đang theo đuổi nó!"  

 

Tôi nhanh chóng ngắt lời:  

"Chị Bành, xong việc chưa?"  

 

Có lẽ vì con trai thành công nên chị thấy mình "cứng cáp" hơn, quay sang tôi:  

 

"Tiểu Vi, cũng chỉ hơn con trai tôi vài tuổi, xem, lúc nào cũng giống đàn ông, giọng thì to!  

 

Làm sao con thế này mà đàn ông thích ? Mau sửa đi!"  

 

Đúng là tự mình họa! Tôi không thêm gì, chỉ ngồi nghe chị Bành tiếp tục khoe con trai.  

 

—-----

 

Sáng hôm sau, vừa đến văn phòng, chị Bành đã hét toáng lên:  

 

"Đứa nào, đứa khốn nào, dám tố cáo con trai tao?"  

 

"Ra đây ngay! Con trai tao khổ sở ôn thi bao lâu mới đậu!"  

 

Mọi người hỏi chuyện gì xảy ra.  

 

Chị tức đến không thở nổi:  

 

"Hôm qua tao vừa khoe con trai tao đậu, tối qua nó bị tố đi cửa sau!"  

 

"Người ta nó là trai con giám khảo!"  

 

"Kết quả gì? Hủy luôn tư cách của nó!"  

 

"Tử Long tức đến mức không ăn nổi, ông Trần cũng lo phát ốm. Nhà tao rốt cuộc thù với ai chứ!"  

 

Chị vừa khóc vừa kêu trời than đất, trách số phận bất công.  

 

Hôm qua tôi đã nhắc chị rồi, lòng người khó lường, chị không nghe. Giờ thì tự chuốc họa vào thân!  

 

Tử Long ở nhà không thiết ăn uống, khiến chị đau lòng.  

 

"Tất cả là tại mẹ nhanh mồm nhanh miệng. Không biết cái đứa nào ác độc con tôi!"  

 

Nghe thế, mắt Tử Long trợn lên:  

 

"Mẹ! Hóa ra là mẹ!"  

 

Tử Long gần như phát điên:  

 

"Tại sao? Mẹ đã bố mất việc, giờ còn muốn cả con nữa!"  

 

"Mẹ im đi! Mãi mãi im đi!"  

 

Tử Long đập tan nát cả nhà. Khi Trần trở về, chị Bành đang ngồi góc nhà khóc.  

 

"Anh Trần, về rồi! Con trai sắp đánh em!"  

 

Anh Trần nghe xong ngọn ngành, quyết tâm ly hôn với chị Bành.  

 

Tử Long cũng không muốn liên quan gì đến mẹ nữa.  

 

Thời gian đó, chị Bành gầy rộc đi.  

 

Bán nhà, chia tài sản, Trần đưa Tử Long về quê.  

 

Chị Bành thì ngày nào cũng khóc, cả ngày thất thần, chẳng còn tâm trạng buôn chuyện.  

 

Anh Trần và Tử Long chặn mọi liên lạc với chị. Lúc này chị mới nhớ đến hai con .  

 

Nhưng khi gọi, điện thoại chỉ báo máy bận suốt...  

 

Về sau, công ty gặp khó khăn, phải cắt giảm nhân sự. Tinh thần và quan hệ của chị quá kém, không bất ngờ khi tên chị có trong danh sách bị sa thải.  

 

Tôi cứ nghĩ chị sẽ ầm lên, không, chị chỉ danh sách, nhạt.  

 

Sau đó, trong một lần đi siêu thị, tôi cờ thấy chị Bành đang thu ngân.  

 

Chị cãi nhau với một cặp đôi trẻ vì họ mua bao cao su.  

 

Chị liếc , một câu nhạt nhẽo:  

 

"Con thì phải biết giữ gìn, không danh không phận mà ngủ với đàn ông, bố mẹ biết chắc tức chết!"  

 

Hai bên cãi nhau dữ dội, cuối cùng chị Bành bị siêu thị sa thải.  

 

Tôi đứng sau kệ hàng cảnh tượng này, không ra mặt.  

 

Đến lúc này, cũng chẳng cần chào hỏi nữa. Trong thế giới của người trưởng thành, giữ lại chút thể diện cũng tốt hơn...  

 

—Hết—

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...