Đồng Nghiệp Miệng Đẹp [...] – Chương 10

10

 

Chưa đầy vài ngày, mặt chị Bành xuất hiện vết thương.  

 

Mọi người hỏi, chị bảo là ngã xe trên đường.  

 

Nhưng thế nào cũng không giống vết ngã xe.  

 

Sau đó, một đồng nghiệp trong nhóm kín rằng chồng chị - Trần - đã bị công ty sa thải.  

 

Tôi thắc mắc:  

"Không phải ấy sắp thăng chức sao? Sao lại bị sa thải?"  

 

Đồng nghiệp trả lời:  

 

"Cô không biết rồi. Nghe thứ Sáu tuần trước, ngay trước khi tan , chị Bành xách hai chai rượu đến thẳng văn phòng lãnh đạo Trần!"  

 

"Anh Trần thấy liền muốn ngăn lại không kịp..."  

 

"Cô nghĩ mà xem, trước mặt bao nhiêu người, gì có ai ngu đến thế chứ!"  

 

"Nếu tôi là Trần chắc cũng tức chết. Làm cả đời cuối cùng sắp ghi nhận, giờ thì xong rồi, trở lại con số không!"  

 

Nhóm đang bàn tán sôi nổi thì nghe thấy tiếng chị Bành hét vào điện thoại:  

 

"Trần Dũng, đòi ly hôn với tôi sao? Anh có người khác bên ngoài đúng không?"  

 

Mọi người qua, thấy chị đang tức giận:  

 

"Tôi, Bành Lệ Dung, cả đời trâu ngựa cho nhà họ Trần, sinh con nối dõi, giờ muốn ly hôn?"  

 

"Đồ vô ơn! Con hồ ly tinh kia là ai? Anh đi, rốt cuộc là ai!"  

 

Tiếng gào khóc của chị ngày càng lớn. Tôi bước tới ra hiệu chị nhỏ lại, bên ngoài còn có khách hàng mà.  

 

Sau đó tôi hỏi:  

 

"Rốt cuộc có chuyện gì ? Sao thành ra thế này?"  

 

Chị vừa khóc vừa kể:  

 

"Đồ đàn ông vô ơn! Nói tôi khiến ta mất việc. Cô bảo tôi tất cả là vì ai?"  

 

Tôi hỏi thẳng:  

 

"Chị thực sự mang quà cho lãnh đạo nhà ấy?"  

 

Chị hối hận kể:  

 

"Tôi lo lắng quá nên mua hai chai rượu, mất cả mấy nghìn tệ!"  

 

"Tôi còn gói bằng bao ni-lông đen mấy lớp, ai mà ra bên trong là gì chứ!"  

 

Trong lòng tôi thầm nghĩ:  

 

"Đúng là ngu ngốc, thời điểm đặc biệt thế này còn tự lao vào sai lầm!"  

 

Nhìn chị ngồi khóc ở góc cầu thang, tôi chẳng thấy thương chút nào.  

 

"Chị Bành, chị cứ khóc đi nhé. Tôi về trước đây."  

 

---

 

Chuyện ly hôn của chị Bành và Trần tạm gác lại vì con trai chị - Tử Long - đang chuẩn bị thi tuyển công chức.  

 

Không muốn ảnh hưởng đến tâm lý của con, cả hai quyết định không nhắc tới chuyện này và tiếp tục chung sống.  

 

Anh Trần thì bận rộn tìm việc mới. Nhưng ở tuổi hơn 40, việc lại từ đầu không hề dễ dàng.  

 

Điều đáng mừng là Tử Long rất xuất sắc, thi tuyển rất thành công.  

 

Chị Bành phấn khởi hẳn, gặp ai cũng .  

 

Trong những cuộc trò chuyện, mọi người thường khen chị đã nuôi dạy một đứa trẻ giỏi giang.  

 

Có người tò mò hỏi:  

 

"Chị Bành, chưa từng nghe chị nhắc tới hai con của chị."  

 

Nhắc đến con , mặt chị mất hẳn nụ :  

 

"Hai đứa sói mắt trắng đấy! Tốt nghiệp đại học xong là chẳng thèm quay về. Ban đầu còn gửi mỗi đứa 3.000 tệ về hàng tháng."  

 

"Nhưng chưa đầy nửa năm thì không gửi nữa, cũng chẳng thấy đâu. Thay cả số điện thoại, không biết sống chết thế nào!"  

 

Mọi người thắc mắc:  

"Sao chị lại bắt các ấy gửi tiền về?"  

 

Chị tỏ vẻ đương nhiên:  

 

"Sau này Tử Long cưới vợ không cần tiền à? Tôi nuôi chúng nó bao nhiêu năm, chúng nó không giúp em trai thì sai ở đâu?"  

 

"Hai đứa chết tiệt kia chắc hùa nhau trốn, giờ chẳng liên lạc nữa!"  

 

Mọi người nghe mà ngớ người. Trong lòng thầm nghĩ hai con ấy thật may mắn khi thoát khỏi gia đình này.  

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...