Đồng nghiệp Triệu Tinh Tinh vừa thông báo tin vui rằng ấy đã mang thai.
Cô ấy đã chuẩn bị mang thai trong 5 năm mãi không có.
Bây giờ mong ước thành sự thật, mọi người đều vui mừng thay cho ấy.
"Chúc mừng nhé, Tinh Tinh! Sắp mẹ rồi!"
Tinh Tinh vừa vui mừng vừa hơi ngại ngùng : "Thật ra mình thụ tinh trong ống nghiệm mới có thai..."
"Thế thì sao? Bây giờ y học phát triển lắm, dù sao cũng là con của mình mà!"
Chị Bành nghe tiếng mọi người chúc mừng không ngừng, bỗng chen vào một câu:
"Phải tôi , ngày xưa cái này gọi là... mượn giống!"
---
01
Văn phòng chìm trong im lặng.
Chị Bành tưởng mọi người đồng với quan điểm của mình, tiếp tục luyên thuyên.
"Tinh Tinh này, có phải chồng em không không?"
"Sao thụ tinh ống nghiệm là có thai liền?"
"Anh ấy thật rộng rãi, không sợ đứa trong bụng em không phải giống của mình à?"
Những câu "chí lý" tuôn ra không ngừng, ánh mắt của mọi người dần chuyển sang kinh ngạc.
Chị Bành hoàn toàn không có ý định dừng lại, cho đến khi Tinh Tinh không chịu nổi nữa.
"Đủ rồi! Bành Lệ Dung!" Tinh Tinh ôm bụng, mắt đỏ hoe.
Mọi người cũng không thể chịu nổi, bắt đầu lên tiếng trách móc chị Bành.
"Chị Bành, sao chị chuyện khó nghe ?"
"Bây giờ kỹ thuật thụ tinh ống nghiệm rất tiên tiến, nhiều người đều dùng cách này để có con, có gì sai?"
"Gì mà không phải giống của mình chứ? Chị chuyện đúng là không có trình độ!"
Chị Bành thấy mọi người đều lên tiếng trách mình, mặt mày không giữ thể diện.
"Ấy, cũng chỉ là vui với mấy người trẻ thôi, chồng mình không thì ống nghiệm à?"
"Không khéo lại đi kiếm giống ở đâu về!"
"Đến lúc sinh ra một đứa da đen, tóc xoăn thì khổ!"
Mọi người vừa định phản bác tiếp, thì Tinh Tinh đã vịn bàn dần ngã xuống.
Máu đỏ từ chân ấy chảy ra, thấm ướt đôi tất trắng.
Mọi người hoảng hốt, lập tức gọi cấp cứu 120 đưa ấy đến bệnh viện.
Chị Bành núp sang một bên, thấy ánh mắt mọi người mình mà cảm thấy lúng túng.
"Mấy người đừng tôi như thế! Chỉ là chuyện phiếm, ấy sảy thai thì liên quan gì đến tôi!"
Thật muốn phỉ nhổ vào mặt chị ta!
—---------
Sáng sớm hôm sau, chồng của Triệu Tinh Tinh đã đứng đợi ở văn phòng.
Mặt đen kịt, lông mày nhíu lại, trông như cấm ai đến gần.
Thấy chúng tôi vào, ta miễn cưỡng nặn ra một nụ chào hỏi.
Cho đến khi chị Bành xuất hiện, ta lập tức đứng phắt dậy, lao thẳng về phía chị.
"Chính bà độc miệng khiến vợ tôi phải nhập viện!"
Anh túm lấy cổ áo chị Bành, giơ nắm định đánh.
Mọi người thấy hình không ổn, vội vàng can ngăn.
"Bình tĩnh, bình tĩnh! Anh Hồ, trước hết hãy bình tĩnh đã!"
Chị Bành sợ hãi rụt vào giữa đám đông:
"Sao có thể là tôi chọc giận ấy chứ! Mọi người đều chuyện, đâu phải mình tôi!"
Chị ta chỉ vào những người trong văn phòng:
"Kìa, ta , người kia cũng ."
Rồi chỉ thẳng vào tôi:
"Bạch Vi cũng !"
Tôi buông tay khỏi Hồ, thật muốn ta đánh chết chị ta ngay tại chỗ.
Anh Hồ tức giận hét vào mặt chị ta:
"Vợ tôi đã là chính bà ấy tức, bà chúng tôi thụ tinh là mượn giống?"
Chị Bành vẫn không biết hối cải:
"Thì tôi thật thôi, ấy nghe không lọt thì trách ai?"
"Cô ấy sảy thai à? Tôi thấy cũng là chuyện tốt, biết đâu vốn không phải con của , cha nuôi thì khổ lắm!"
Anh Hồ xắn tay áo thực sự định đánh chị ta một trận, lần này mọi người không định cản.
Lúc đó, trưởng phòng Trương bước ra từ thang máy, vừa thấy cảnh này đã chạy cuống cuồng đến ngăn lại.
Hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, ông chị Bành, thở dài.
"Anh Hồ à, tôi hiểu cảm giác của , tôi cũng vừa bố, rất đồng cảm!"
"Nhưng có nghĩ không, nếu ra tay, chị ta báo cảnh sát, thì phải vào đó vài ngày."
"Đến lúc đó, Tinh Tinh ở viện một mình thì sao? Vừa phải dưỡng sức, vừa phải lo lắng cho !"
"Nhịn một chút em ạ, bây giờ Tinh Tinh và con là quan trọng nhất!"
Bạn thấy sao?