Đồng Nghiệp Giả Có [...] – Chương 5

13.

Quy trình báo cáo công việc của nhân viên bình thường đã kết thúc.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, phần hấp dẫn mới thực sự bắt đầu.

Tôi đi vệ sinh một lát, khi quay lại, tôi thấy Tiêu Điềm đang cầm một túi hạt dưa, lén lút rình mò ngoài cửa phòng họp. Thấy tôi đến, ấy liên tục vẫy tay gọi.

Vừa bước đến gần cửa, tôi đã nghe thấy bên trong mấy vị lãnh đạo đang cãi nhau kịch liệt. Chủ yếu là Bùi tổng và Doãn tổng đang tranh luận.

Bùi tổng không nhượng bộ:

"Tôi không thể đồng ý việc ta vượt qua kỳ kiểm tra! Cái Dư Xuân Hoa này không biết từ đâu mà đến, còn có thể leo lên giám đốc.

Người như ta, chỉ biết dùng người thân cận, để ta lại chỉ rối loạn trật tự công ty, cái thằng Dư Đại Vĩ kia thuyết trình không ra cái gì hết!"

Doãn tổng nở một nụ gượng gạo, vẻ mặt của một người từng trải:

"Bùi tổng à, có cần ép tôi phải thẳng ra không? Chúng ta đều là người già cả rồi, Lý tổng muốn như thì cứ để ông ấy , không cần phải đối đầu với ông ấy đâu."

Bùi tổng đầy nghi hoặc:

"Lý tổng? Ý là gì?"

Doãn tổng bắt đầu mất kiên nhẫn: "Anh tài chính mà cứ phải vòng vo như . Hôm đó tôi hỏi , đã tự mình xác nhận rằng cháu của Lý tổng việc ở công ty này mà!"

Bùi tổng dở khóc dở :

"Đúng , tôi đâu có đó là Dư Xuân Hoa đâu."

Doãn Tổng kinh ngạc về phía bục thuyết trình, nơi Dư Xuân Hoa đang chuẩn bị phát biểu, đã đổ mồ hôi đầy trán.

Cô ta liên tục biện hộ:

"Tôi chưa bao giờ mình là họ hàng của Lý tổng, tôi leo lên vị trí giám đốc hoàn toàn nhờ vào năng lực việc của mình!"

Doãn tổng đã ở bờ vực sụp đổ:

"Vậy cháu của Lý tổng là ai?"

Tôi đẩy cửa bước vào, nở một nụ :

" Tôi!"

14.

Vừa chuẩn bị bước vào một cách hiên ngang, Tiêu Điềm đã kéo tôi lại:

"Không phải đâu, Sảng à, cậu cầm điện thoại hai tay như thế này có phải không thích hợp lắm không?"

Tôi cúi xuống , quả thật là .

Đang gọi video với bác, ông ấy bảo muốn vài lời. Tôi quá phấn khích, quên mất rằng mình đang cầm điện thoại hai tay, màn hình hướng ra ngoài, trông giống như đang đưa bác tôi ra đi.

Tôi nhanh chóng đổi tư thế cầm, rồi bước vào phòng họp trong ánh mắt đầy phức tạp của mọi người.

Cuộc họp về báo cáo công việc của các giám đốc cấp cao cần có sự hiện diện của Tổng giám đốc.

Tôi ngồi xuống chỗ vốn dĩ dành cho bác tôi.

"Dư Xuân Hoa, đưa mic của qua đây, Lý tổng có vài lời muốn ."

Tôi cố sai bảo ta.

Mơ hồ nghe thấy bác tôi không cần đâu, cái mic đã đưa đến.

Trên màn hình, ông ấy có chút lúng túng vẫn tự hào nở nụ , giơ lên một con cá dài nửa mét lên khoe :

"Nhìn này, cá tôi vừa câu !"

Tôi vội vàng tắt video, nghiêm túc với mọi người:

"Đây chính là tầm sâu xa của Lý tổng. Ông ấy như đang khoe cá vừa câu , thực ra đang ngụ ý sâu xa rằng gần đây ông ấy đã thả một mồi lớn, không ngờ lại câu vài con cá lớn thật sự."

Bùi tổng tán thưởng tôi, đứng lên giới thiệu với các giám đốc khác:

"Đây là Đồ Sảng. "

"Từ giờ Đồ tổng sẽ thay thế Lý tổng để lãnh đạo mọi người, cùng đưa công ty đến thành công mới."

Một tiếng "Đồ tổng" tôi lâng lâng lên mây.

Chẳng trách Dư Xuân Hoa đã bị cuốn vào ảo tưởng quyền lực của ta.

Không cần tôi giải thích chi tiết, mọi người đều hiểu rằng ta chỉ là mồi nhử, còn những kẻ cấu kết với ta chính là những con cá.

Khác với sự hoảng loạn của những người khác, Doãn Tổng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.

Nhưng ngay giây tiếp theo, sự bình tĩnh của ta biến mất.

Vì mấy cảnh sát đã bước vào từ bên ngoài.

15.

Nhưng họ không nhắm vào Doãn tổng , mà tiến thẳng đến Dư Xuân Hoa:

"Dư Xuân Hoa, bị bắt vì tội xâm phạm bí mật thương mại."

Đối thủ của công ty đã luôn tìm cách lôi kéo những tài năng hàng đầu của chúng tôi.

Không ngờ ta lại chủ liên lạc với bên đó, cung cấp thông tin cá nhân của những người tài, bao gồm cả một số bí mật công ty, rồi nhận một khoản lợi lộc đáng kể.

Các công ty săn đầu người đã gọi điện xoay vòng để lôi kéo người, cuối cùng chỉ có một người mắc câu.

Đó chính là Doãn tổng.

khi sự việc bị lộ ra, ta vẫn điềm tĩnh, nghĩ rằng dù không ở lại đây, sẽ có nơi khác cần đến ta.

Nhưng ta không biết rằng tôi đã sớm liên hệ với chủ của công ty đối thủ, đưa ra một quyền lợi.

Chúng tôi đã hợp tác một cách chân thành, không cần phải chơi trò lôi kéo người này nọ.

Chúng tôi không chỉ thiết lập một mối quan hệ hợp tác tốt đẹp mà họ còn cung cấp bằng chứng về việc Dư Xuân Hoa liên hệ với săn đầu người để nhận tiền lót tay.

Bên ngoài phòng họp đã đông nghịt người đứng xem kịch vui.

Mọi người xì xào:

"Dư Xuân Hoa thế này chắc bị tạm giam rồi."

"Nhìn cái kiểu thích lợi dụng của ta thì chuyện này cũng không lạ."

"Có khi không tạm giam đâu, ta đang mang thai mà."

Tôi Tiêu Điềm đang hòa mình vào đám đông, ra hiệu cho ấy. Cô ấy liền lớn tiếng:

"Cô ta không hề mang thai, tất cả chỉ là giả! Cô ta chỉ muốn lợi dụng việc mang thai để nhận lợi ích!"

Đám đông lập tức nổ tung.

Ở góc xa, một gã đàn ông bóng nhờn vạm vỡ, chính là gã chồng heo của Dư Xuân Hoa.

Anh ta đặc biệt mua một bó hoa để chúc mừng vợ thăng chức, không ngờ rằng, ta không chỉ không trở thành lãnh đạo, mà còn không có đứa con.

Khi cảnh sát đưa ta ra ngoài, gã chồng của ta tức giận, cầm bó hoa lao đến đập vào đầu ta:

"Đồ lừa đảo! Cô tôi nghỉ việc để chăm sóc và đứa con! Cô còn sau này sẽ lo việc ngoài, tôi lo việc trong! Cô lừa tôi bao nhiêu việc nhà rồi!"

Tiêu Điềm nhai hạt dưa, cảm thán:

"Chuyện khác không , chị Dư quả thật công bằng, không chỉ lừa người ngoài, mà ngay cả chồng mình cũng không tha."

16.

Màn kịch đã kết thúc, buổi báo cáo vẫn phải tiếp tục.

Tôi giữ lại Bùi tổng và những người khác:

"Các ứng cử viên cho vị trí giám đốc nhân sự, hôm nay sẽ báo cáo công việc như bình thường."

Vừa dứt lời, Hầu Hiếu Vũ, người đang đợi bên ngoài, bước vào.

Vị trí này vốn dĩ thuộc về ấy.

Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, ấy không than phiền một lời, cam tâm nguyện để Dư Xuân Hoa sai bảo.

Trong số các email gửi cho bác tôi, ấy chiếm số lượng nhiều nhất.

Mỗi ngày ấy đều đưa ra các ý tưởng về cách thế nào để ổn định lòng người trong thời kỳ khó khăn này.

Nếu không có ấy nhắc nhở rằng có nội ưu thì sẽ có ngoại hoạn, tôi cũng không nghĩ ra chuyện phải hành trước, bắt tay với công ty đối thủ.

Không thể thay lòng những người việc vì chính nghĩa, đây là phẩm chất cần có của một người quản lý.

Còn những kẻ nịnh bợ Dư Xuân Hoa, một số người còn chút liêm sỉ đã tự nộp đơn từ chức.

Số còn lại, dần dần bị gạt ra ngoài lề.

Bác tôi cũng yên tâm bỏ lại văn phòng, đi khắp thế giới câu cá.

Về phần Dư Xuân Hoa, ta muốn hòa giải, tôi bảo ta trả lại số tiền đã chiếm đoạt của công ty trước.

Cô ta lập tức chuyển khoản.

Sau đó tôi ký tên vào đơn "không đồng ý hòa giải".

Nghe trong tù ta vẫn không thay đổi bản tính, lừa gạt các tù phục vụ mình, bắt họ nhường đồ ăn ngon cho mình.

Cô ta còn tự lập ra một cái danh "tội phạm kinh tế", lừa người khác rằng ta vào tù để bảo toàn tính mạng, không ra ngoài sẽ có rất nhiều người muốn ta.

Tôi không biết khi ra ngoài có ai muốn ta hay không, trong tù, vì không chịu thu mình lại, ta đã bị một chị đại xã hội đen xử lý.

Ác giả ác báo, cũng tốt.

Còn tôi, lại vô dính phải một tiểu ác quỷ mà không nên dây dưa.

"Đồ tổng! Đồ tổng! Tôi đi rồi đây!"

Tiêu Điềm mặc bộ đồ đua xe, đứng ở cửa văn phòng của tôi, suýt chút nữa khiến tôi choáng váng ngất đi.

"Tiểu nhân đến để tài xế cho ngài! Nhiệm vụ nhất định sẽ hoàn thành!"

Tôi xoa xoa thái dương đang căng thẳng, cố gắng thuyết phục ấy từ bỏ ý định đáng sợ này:

"Tiểu thư à, thế này đi, tôi sẽ trả lương cho , không cần đến việc, không?"

"Thế sao , tôi không phải là loại người ăn không ngồi rồi!"

...

Năm phút sau, tôi ngồi trên ghế phụ trong chiếc xe đua của ấy với tâm trạng như ra chiến trường, tay nắm chặt dây an toàn.

Trên đầu còn đội chiếc mũ bảo hiểm mà tôi đã khăng khăng cầu phải đội.

"Đồ tổng! Chúng ta đi đâu?"

"Về— A~—"

Tiếng cơ xe rít lên vang dội, cuốn trôi chữ "nhà" của tôi trong gió.

- Hết -

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...