Mỗi năm, gia đình tôi lại tổ chức lễ cúng tổ tiên với một phong tục vô cùng đặc biệt, đến mức có thể “tổ tiên” của cũng phải tự hỏi: “Cái này là phép thuật hay trò chơi gia đình ?”
Theo thông lệ, trong các buổi cúng bái, Thường sẽ là các bậc cha, bái lạy đầu tiên sau đó mới là lớp trẻ chúng tôi.
Nhưng trong dòng họ, chuyện đó lại diễn ra theo chiều hướng ngược lại.
Thực ra, cũng chẳng ai dám hỏi lý do, vì ai cũng biết gia đình này có một câu bất hủ: “Thì cứ đi!”
Tò mò không chịu , tôi bèn lục lại gia phả, và phát hiện ra dòng họ có một câu sấm truyền như này...
Dòng họ tôi vốn nổi tiếng với một đại danh tướng thời Lý, người mà đến giờ vẫn gọi là "Ngô XX" trong các bài sấm truyền.
Điều kỳ lạ là linh hồn của vị đại tướng này sẽ “chuyển kiếp” qua mỗi thế hệ, cứ mỗi năm lại rơi vào một người cháu trong gia đình. Và năm nay, một cách đầy tự hào, tôi là người may mắn… kế thừa linh hồn của Ngô XX!
Quả thật, nếu vào gia phả thì chẳng hề ngạc nhiên. Mỗi đời trong gia tộc này đều có một người đặc biệt tài giỏi, và tất nhiên, không phải đời nào cũng tướng ai nấy đều rất xuất sắc.
Thậm chí, tôi còn tự hỏi: "Có phải mình cũng có chỗ hơn người chưa khám ra hay không?"
Chỉ có điều, trước khi “chuyển kiếp”, tôi lại là đứa bị bệnh liên miên, yếu ớt đến mức trời vừa se lạnh là ho khụ khụ suốt.
Có lần còn phải nhập viện vì viêm phổi.
Mẹ tôi lo quá, dẫn tôi đi xem bói. Thầy bói tôi, nghiêm nghị phán: Tôi của kiếp trước bị vật nhọn đâm trúng phổi. Đợi qua 18 tuổi, linh hồn sẽ trưởng thành, bệnh tật tự khắc khỏi."
Quả nhiên, khi tôi tốt nghiệp, bệnh tật cũng biến mất như chưa từng tồn tại!
Nhưng cái hay chưa dừng lại ở đó.
Vào một hôm trời mưa đá, gió giật như bão, một con rắn lẽo đẽo bò vào nhà. Mẹ tôi vốn là người tin vào chuyện ma quỷ, lập tức gọi thầy về phép.
Trong lúc thầy đi vòng quanh phép, thỉnh thoảng lại quỳ xuống trước tôi, lẩm bẩm câu gì đó mà tôi chẳng hiểu.
Chỉ thấy cả nhà tôi như thể tôi là… "người đặc biệt".
Và cứ thế, tôi cảm giác mình đang tham gia vào một nghi thức gia tộc không ai phép biết!
Kỳ lạ hơn, tôi bắt đầu mơ những giấc mơ lạ lùng. Có khi tôi cưỡi ngựa, vung đao chém kẻ địch trên chiến trường, có khi đứng trên cao xuống sông dài chảy xiết, cảm giác như đang sống trong một bộ phim kiếm hiệp.
Bà ngoại thấy tôi cứ mơ về "Ngô XX", bà hỏi: “Cậu này là ai mà đêm nào cũng vào mơ?” Tôi thì chỉ biết lắc đầu, chẳng hiểu mình là ai nữa.
Rồi đến Tết Thanh Minh, khi tôi về nhà bác cả dọn dẹp tủ thờ, cờ phát hiện một bức tranh thủy mặc cổ, vừa thấy, tôi thốt lên: "Ngô XX đây mà!"
Bác cả sững sờ, bởi bức tranh này chỉ có những người hiểu biết sâu sắc mới đọc chữ Nôm trên đó, và còn là do ông cụ vẽ lại trong một chuyến đi hành hương về miếu tổ tiên. Cứ như thể, ông cụ đã tiên đoán rằng thế hệ sau sẽ… "nhận diện" chính mình trong tranh!
Chưa hết đâu! Vào một chuyến du lịch Cố Đô Huế gần cuối năm, đúng dịp Halloween, tôi đang ngồi uống nước bên vỉa hè thì một tốp người hóa trang thành binh sĩ thời nhà Lý bước tới, quỳ xuống lầm rầm câu gì đó.
Nghe lời họ , tôi cảm thấy như thể mình đang đứng giữa một nghi lễ truyền thống, y hệt thầy phép ngày trước. Tôi định đứng dậy đỡ họ, khi mở mắt ra thì… “Ủa, sao lại không có ai?”
Phải đến sau này, khi tôi mang theo câu hỏi không lời giải đáp về thăm ông nội nhân dịp Tết, thì mới vỡ lẽ.
Ông nội giải thích rằng câu lẩm bẩm đó có nghĩa là: “Việt Quốc Công, xin nhận của con một lạy!” Lúc này tôi mới sáng mắt ra, hóa ra tôi chính là chuyển thế của "Ngô XX", nên mới có những điều kỳ lạ như !
Khu bình luận:
1. Trên trang cá nhân thấy cậu mặc quân phục, kiếp này cậu có tướng quân không?
---> Tôi: Bây giờ tôi quân y trong quân đội, có lẽ thời thế thay đổi nên phong cách chiến đấu cũng khác!
2. Hỏi vui xíu: Lý Quốc Công có chuyển giới không?
---> Tôi: Tôi chưa nhận mình là nam.
3. Chắc chắn kiếp này phải có tài năng đặc biệt lắm, chứ sao lại có linh hồn tướng quân trong người ?
---> Tôi: Tài năng đặc biệt thì chưa, chắc chắn là có tài… mơ mộng!
4. Vậy là Lý Quốc Công giờ là quân y, đợt tới có đi phẫu thuật không, sẵn tiện chém một đao luôn?
---> Tôi: Phẫu thuật thì không, mà nếu có bệnh nhân nào 'đại nghịch bất đạo', tôi sẽ dùng thuốc trị ngay lập tức!
5. Chắc kiếp trước cậu phải là... thần chiến đấu! Kiểu như Ninja, samurai, hay thậm chí là nhân vật trong game chiến thuật?”
---> Tôi: “Mới nghe có vẻ thế, kiếp này tôi chỉ biết… thời gian thôi!”
6. Ủa, bây giờ vẫn nhớ võ công kiếp trước chứ? Cho tôi xin mấy chiêu đi!
---> Tôi: Võ công thì quên hết rồi, nếu cần, tôi có thể dạy cách... né cái hóa đơn thanh toán mỗi khi đi ăn cùng bè!
7. Cậu chắc chắn là tướng quân, không thể nào là ‘chúa tể’ trò chơi sao?”
---> Tôi: “Chúa tể trò chơi thì có đấy, là game sinh tồn, sống sót qua mỗi buổi họp nhóm!”
8. Nghe xong muốn đi xin gia phả của dòng họ này luôn. Không phải ai cũng có cơ hội "chuyển kiếp" như đâu.
---> Tôi: Cứ việc xin đi, nhớ chuẩn bị tinh thần, không phải ai cũng thích … quân y đâu!
9. Kiếp trước là đại danh tướng, kiếp này quân y. Nói ra chắc ai cũng nghĩ cậu đang… 'hoàn lương' đúng không?”
---> Tôi: Hoàn lương thì không, đổi nghề mà thôi. Kiếp trước tôi dùng đao, kiếp này tôi dùng ống tiêm!
10. Bây giờ tôi hiểu rồi, nếu có chiến tranh, cứ gọi cậu là người 'hỗ trợ y tế' cho các chiến sĩ, đảm bảo vừa trị thương vừa... dạy võ!
---> Tôi: Đúng rồi, tôi là người chữa lành cả thể xác lẫn tinh thần. Mà tinh thần thì hơi yếu… phải luyện thêm!”
11. Ngô XX là ai mà cứ xuất hiện hoài ? Nghe như một nhân vật trong phim hành Trung Quốc!”
---> Tôi: Ngô XX là tôi đấy 🤣, mà bây giờ chỉ còn "XX" thôi, không còn tính hùng nữa rồi. Chỉ còn "XX" thôi!”
12. Ba đời phục vụ triều Lý, tôi biết Ngô XX là ai rồi?
___
Quân đọc xong, không nhịn nổi , nhanh chóng gõ vào điện thoại: “Ai ?” rồi gửi đi.
Cô cảm thấy! So với quan trường đấu đá, ngày đêm chém , thì thị phi chốn Cnet mặc dù cũng rất ác liệt, thi thoảng lại khiến người ta vui đến yên lòng.
Giống như lúc này đây, chỉ một dòng status ngắn ngủi, vô thưởng vô của lại đem đến nhiều tiếng như .
Cô vẫn không nhịn mà khúc khích trên hàng ghế xe, mặc cho những dòng suy nghĩ lướt qua trong đầu, đôi khi chẳng biết mình đang vui hay buồn. Thật kỳ lạ, người ta có thể mà chẳng cần lý do, và đôi khi, nỗi đau chỉ dừng lại khi chính mình nhận ra nó.
Đúng lúc này, tiếng phanh xe thắng gấp vang lên như một cú giật mạnh xé toạc không gian yên tĩnh. Cơ thể Quân bị hất văng về phía trước, phản xạ bất ngờ, hoảng hốt túm lấy băng ghế phía trước.
Nhưng cú thắng quá gấp khiến đổ nhào về phía trước, đầu va mạnh vào cột sắt.
Cảm giác đau đớn đột ngột, rồi tất cả như biến thành một đám mây đen bao trùm.
Máu chảy ròng ròng, và trong giây phút ấy, không còn biết gì nữa.
“Cô này bị thương nặng, mất máu nhiều quá, nhanh đưa vào bệnh viện!”
Một tiếng hét hoảng loạn vang lên, chẳng ai có thể gì ngoài việc hoảng loạn theo.
Một số bác lớn tuổi thấy cảnh máu me cũng ngất xỉu, khiến không khí trong xe càng trở nên hỗn loạn.
Dù là sau đó đã có tiếng còi xe cấp cứu cố gắng chen vào giữa những âm thanh hỗn tạp ấy, nổ lực cứu lấy người bị thương kết quả vẫn không lạc quan hơn nhiều, dưới lời phán quyết của bác sĩ, số mệnh người bị thương đã đinh sẵn:
“Cô này mất máu quá nhiều, vùng não bị tổn thương 90%, đã vô lực cứu chữa.”
---
Bạn thấy sao?