Sau khi tôi vô gửi nhầm bài đăng của mình thay cho đơn xin nghỉ việc,
Tôi hỏi: “Ông đã nhận tài liệu tôi nộp chưa?”
Sếp trả lời: “Ừm… đã thấy rồi.”
Tôi hỏi tiếp: “Sao không trả lời? Không đồng ý à?”
Ông ấy không gì.
Tôi nổi nóng: “Không thì coi như ông đồng ý rồi, chiều tôi sẽ đến gặp ông ở văn phòng.”
Sếp lập tức nhắn lại: “Nhanh à?”
Tôi ngạc nhiên: “Nhanh gì mà nhanh?”
Sếp bảo: “Tôi cần suy nghĩ thêm đã…”
Chưa đầy hai giây sau, ông ấy lại nhắn: “Được không?”
Tôi đồng ý, không ngờ ông ấy lại nghỉ sớm, thậm chí còn cho cả công ty nghỉ liền ba ngày.
Ngồi lại nơi việc, tôi nghĩ mãi: Chẳng lẽ bây giờ để giữ chân mình người ta đã bất chấp thủ đoạn như thế sao?
1
Lúc này, cả công ty như nổ tung.
Chỉ vì một câu của Giang Trì: “Tan ca, nghỉ thêm ba ngày.”
“Ông chủ điên rồi à?” Đồng nghiệp bên cạnh tôi, Tần Thanh, liên tục lướt điện thoại.
Tôi cầm điện thoại, xung quanh mà cảm thấy mờ mịt.
Vậy thì thời gian nghỉ mà tôi “đánh đổi” bằng việc xin nghỉ việc nghĩa là gì đây?
Chẳng lẽ là tôi xui xẻo sao?
“Gần đây kinh tế đi xuống, chẳng lẽ sếp nghèo đến nỗi không trả nổi lương, nên dùng cách này để thăm dò chúng ta?”
“Có vẻ như chuẩn bị sa thải rồi đấy!”
“Đúng đúng, hôm nay tôi lên văn phòng nộp kế hoạch còn nghe sếp đến chuyện sa thải, có vẻ không thoát đâu!”
…
Tôi như bị dội một gáo nước lạnh.
Nếu sa thải, tôi còn nhận một khoản trợ cấp nữa mà!
Giờ rút lại đơn xin nghỉ việc vẫn còn kịp không?
2
Dù kịp hay không, tôi cũng đã đứng trong văn phòng của Giang Trì rồi.
Phải công nhận, Giang Trì rất đẹp trai.
Vai rộng.
Eo thon.
Và cả mông nữa…
Hôm nay không thấy mông.
Nhưng theo những gì tôi quan sát trước đây, cảm giác vỗ vào chắc hẳn là rất ổn.
“Khụ.”
Tiếng hắng giọng kéo tôi trở lại thực tại.
“Có chuyện gì không?”
Giang Trì không tôi, chỉ từ tốn lật tài liệu trong tay.
Tôi cố tỏ vẻ nịnh nọt: “Sếp, cái thư hôm nay tôi gửi, có xem chưa…?”
“Xem rồi.”
Lời lạnh lùng ấy từ miệng tuôn ra, còn trong suốt hơn cả nước.
Tôi cuống lên không dám tỏ ra quá gấp gáp:
“Xem rồi thì không sao cả, tôi chỉ muốn…”
“Muốn gì?”
Anh khép tài liệu lại, đẩy gọng kính vàng không biết đeo từ khi nào lên.
Câu cắt ngang thật nhanh.
Đương nhiên là tôi muốn rút lại đơn xin nghỉ việc.
Anh sa thải đi, rồi tôi buồn bã nhận một khoản trợ cấp hậu hĩnh chứ!
Chẳng lẽ tôi dám mơ tưởng cơ bụng rắn chắc dưới áo sơ mi của , hay cái mông mềm mại trên ghế của à?
Đúng là vô lý.
“Không phải tôi sẽ cân nhắc thêm à?”
Cuối cùng Giang Trì cũng ngước mắt tôi, ánh mắt đầy ẩn ý: “Chẳng lẽ em rất vội?”
“Vội!” Tôi buột miệng đáp.
Bước lên một bước, rút ngắn khoảng cách với .
Lần nữa tôi tha thiết nhấn mạnh: “Sếp, tôi thật sự rất vội.”
Giang Trì ngẩn ra vài giây, tai đột nhiên ửng đỏ.
“Ừm, biết rồi.”
“Tôi sẽ cân nhắc thêm.”
Giọng tôi dịu xuống một chút:
“Sếp, không cần cân nhắc nữa.”
Ở khoảng cách gần, tôi thấy yết hầu chuyển nhanh chóng.
Chết tiệt, thật gợi cảm.
“Sao thế?”
Ngữ điệu hơi kéo dài khiến tôi sực tỉnh.
“Tôi quyết định rút lại trước.”
“Thư đó tôi viết chơi, vô gửi cho thôi.”
“Tôi thật sự không có ý đó.”
Bỗng chốc, nhíu mày.
Nhìn xem, cân nhắc lâu như mà chẳng duyệt, tôi đuổi đến văn phòng rồi còn bảo sẽ cân nhắc thêm.
Giờ tôi muốn rút lại thư nghỉ việc, mới thở phào nhẹ nhõm.
Đây chẳng phải là không nỡ để tôi đi sao!
Thế thật đáng tiếc.
Dù rằng việc dưới tay rất thoải mái, đãi ngộ cũng tốt, hơn nữa còn đẹp trai đến mức người ta cảm thấy bất công, điều này rất quan trọng.
Nhưng!
Lỗi là ở tôi.
Dạo này thức đêm viết bài, sức khỏe không tốt, có chút chịu không nổi.
Hơn nữa tiền nhuận bút cũng đủ để tôi nuôi sống bản thân rồi.
Nên tôi chỉ muốn nghỉ việc về nhà nghỉ ngơi một thời gian thôi.
3
“Làm sao tự dưng lại hối hận?”
Giang Trì không tỏ cảm , giọng nghiêm túc.
“Bình thường các cậu cợt tôi không để ý, giỡn chơi tôi cũng không sao cả. Nhưng trong công việc…”
Anh ngừng lại một chút, rồi tiếp:
“Trong công việc, chẳng phải nên cân nhắc kỹ trước, sau đó đến cùng hay sao.”
Tôi cảm nhận hạ thấp giọng, chắc là sợ tôi sợ.
Đúng là ông chủ vừa đẹp người lại vừa nhân hậu.
Tôi càng cảm : “Đúng, mà tôi không nỡ rời xa .”
Ngón tay đặt trên mặt bàn khẽ run một chút.
Tôi bổ sung:
“Còn những điều khác nữa.”
“Ví dụ như Tiểu Dư ở phòng trà luôn pha cà phê cho tôi, Tiểu Tần thường xuyên mang trà sữa cho mấy chị em, Tiểu Lý thì giúp đỡ việc, dạy chúng tôi kỹ thuật…”
“Tất cả mọi người, tôi đều không nỡ rời xa.”
Giang Trì nheo mắt lại:
“Trong lòng em có không ít đồng nghiệp nam nhỉ.”
“Ai cũng thích?”
Cũng không hẳn.
Dù sao sếp vẫn hơn một bậc, ít nhất họ không có vòng ba như sếp.
Tôi đáp:
“Cũng có đồng nghiệp nữ.”
“Mọi người, tôi đều rất quý.”
Anh khẽ lạnh: “Chẳng biết những người em có liên quan gì đến những gì em gửi tôi.”
“Nhưng nghe ý em bây giờ, có quá nhiều lựa chọn nên muốn suy nghĩ thêm, phải không?”
“Đúng .”
Tôi nghiêm túc: “Tôi đâu thể chỉ bám vào một cái cây.”
“Dĩ nhiên, tôi cũng không thể dễ dàng bỏ qua cái cây này, cho nên phải suy nghĩ thêm một chút.”
Giang Trì không một lời, bàn tay lại nắm thành nắm , khớp tay trắng bệch.
Xem ra lời tôi đã chạm đến lòng .
Dù sao cũng là chủ một công ty, dưới quyền có nhiều người như .
Không thể giống tôi muốn đi là đi .
Người giàu cũng có cái khổ của người giàu.
“Xem ra em không tiếc gì tôi cả, câu nào cũng đâm thẳng vào tim tôi.”
Giang Trì tháo kính gọng vàng xuống.
Trở lại vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày.
“Ra ngoài đi.”
“Vậy thì…”
“Biết là em không có ý đó, tôi sẽ không để tâm đâu.”
4
Tâm trạng của ông chủ giống như thời tiết tháng Sáu, chẳng thể nào đoán trước .
Lúc tôi bước ra khỏi văn phòng thì mọi người đã rời đi hết.
Mở điện thoại ra, tin nhắn trong nhóm việc hiện lên.
[Ông chủ mông to]: Yên tâm tan ca đi, không có việc gì đâu. Bây giờ ai thêm giờ thì coi như tự nguyện từ bỏ kỳ nghỉ.
Sau đó là một loạt tin nhắn “đã nhận” và những lời nịnh bợ.
Những tin này gửi lúc tôi đang ở trong văn phòng.
Giọng điệu rất vội, giống như đang thúc giục mọi người đi mau.
Không khác gì lúc nãy ta thúc tôi đi cho nhanh.
Tôi bật “tặc tặc” một tiếng:
Chắc chắn tôi không tự luyến đến mức nghĩ rằng chỉ cần gửi một lá thư xin nghỉ việc là khiến ông chủ cho cả công ty nghỉ ba ngày.
Còn bảo không có chuyện gì? Vớ vẩn. Anh ta gấp gáp đuổi người như , chắc chắn là muốn tranh thủ lúc này để lập danh sách sa thải cho gọn.
Ngoài ra, Tần Thanh cũng gửi tin nhắn cho tôi:
[Tần Thanh]: Không biết thằng trời đánh nào đi gấp quá rút mất dây máy tính của tôi, bực chết mất.
[Tần Thanh]: Cho mượn máy một chút để gửi tài liệu nhé.
Tôi trả lời bằng vài biểu tượng cảm , báo rằng mình đã ra khỏi văn phòng.
Nhân tiện, tôi cũng “đính kèm” thêm vài lời xỉa xói Giang Trì.
Tắt điện thoại, tôi bắt đầu thu dọn chậm rãi.
Trong đầu nghĩ đến những bước cần .
Bước đầu tiên để nhận trợ cấp: rút lại thư xin nghỉ việc.
Bước thứ hai: khiến ông chủ tự sa thải tôi.
Nhân lúc máy tính chưa tắt, tôi mở Baidu tìm kiếm:
“Làm thế nào để ông chủ tự …”
Cửa chớp “vù” một tiếng bật ra.
Tôi đối mặt với một khuôn mặt đen như mực.
“Đường Khanh, em đang chiếu màn hình qua đây đấy.”
Chết tiệt!
5
Tôi chạy một mạch về nhà, không ngừng trách cứ Tần Thanh cả trăm lần:
“A Thanh, cậu muốn chết tôi sao, sao lại dùng máy tính của tôi để kết nối với máy của ông chủ?”
“Tôi suýt nữa thì dán bốn chữ ‘chủ sa thải’ lên trán ông ấy rồi!”
Tần Thanh cầu xin: “Không phải mình chiếu màn hình đâu, mình sợ cậu có tài liệu chưa lưu nên cố không tắt. Có khi ai đó vô bấm nhầm.”
Cũng có thể là như thế thật.
Tôi lập tức mở lại tài liệu.
May quá, bên trong là mấy bài viết tôi gõ lúc trốn việc.
May mà không mất.
Tôi chuẩn bị đồ ăn vặt, nước uống, chỉnh trang lại mọi thứ.
Dự định thức đêm, tăng tốc hoàn thành bài viết.
Còn chuyện chủ sa thải để lấy tiền bồi thường thì để sau nghĩ cách.
Lấy lòng người khác thì khó, chứ phiền phức để bị ghét thì dễ thôi.
Nửa đêm, gió lạnh thổi vào từ cửa sổ.
Tôi hắt hơi liên tục, sau đó bắt đầu sổ mũi.
Lại bị cảm rồi.
Tôi rút giấy lau liên tục đến nỗi thùng rác sắp đầy.
Cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, tôi gửi tin nhắn và tài liệu đi:
“Tối nay việc căng quá, toàn thân ê ẩm, giờ còn cảm nữa, mong nhận sự an ủi.”
Biên tập viên là thân của tôi, chúng tôi thường chuyện như .
Tôi kiên nhẫn chờ tài liệu gửi đi.
Nhưng…
Gửi thất bại.
Cố gắng mở mắt, tôi tiếp tục nhắn:
“Bé ở nơi xa còn giận sao?”
Chuyện này thì dài lắm.
Trước đó, biên tập của tôi nhận một email chửi bới giữa đêm, ấy tức đến khóc suốt nửa đêm với tôi.
Thế là quyết định không mở hộp thư vào ban đêm nữa.
Có lẽ do tôi trì hoãn nộp bài quá lâu, ấy đã quên hôm nay là hạn nộp, nên không bật hộp thư cho tôi.
Tôi ngáp một cái, mơ màng gửi bài mới vào hộp chat.
Tiện thể an ủi:
“Đừng giận nữa, để tôi gửi cho xem thứ gì hay ho.”
Nói xong, tôi ngả đầu xuống ngủ ngay.
Hoàn toàn không thấy những tin nhắn tới tấp gửi đến, rồi lại từng cái từng cái bị thu hồi.
6
Ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, tôi mới thức dậy.
Không ngờ mình bị cảm rồi.
Tần Thanh nhắn tin bảo cả công ty chuẩn bị đi ăn chung.
Tôi từ chối ngay.
[Đã thức trắng cả đêm, đau lưng mỏi vai, lại còn bị cảm nữa.]
Trong nhóm chat nhỏ của mấy chị em trong công ty, lập tức có một loạt tin nhắn châm chọc:
[Mới nghỉ có nửa ngày mà đã không kiềm chế , giờ thì bị gọi ra chịu trận rồi!]
[Thấy sắc quên !]
[Ghê , giới thiệu cho mình một người đi.]
…
Tôi đành ôm trán, bật bất lực.
Bạn thấy sao?