8
Chúng tôi sóng vai bước đi trong hành lang, thoáng như trở lại mấy năm trước, lại đã hoàn toàn khác.
“Anh vẫn luôn chờ em quay lại.” – khẽ – “Bao năm nay, không một ngày nào thôi hối hận.”
Tôi dừng bước, thẳng vào :
“Lâm Trạch, mọi chuyện đã qua rồi.”
“Không qua !” – cảm đột nhiên dâng trào – “Anh đã thử rồi, thật sự không qua nổi. Cố Ý, chúng ta bắt đầu lại không?”
Tôi thấy trong mắt có cả đau khổ lẫn mong chờ, bỗng thấy lòng mình bình thản.
“Lâm Trạch, có biết vì sao em đi đến ngày hôm nay không?”
Anh lắc đầu.
“Bởi vì trò đó.”
Tôi mỉm :
“Em phải cảm ơn Chu Tiểu Nhã, cảm ơn cái trò ấy. Nó đã buộc em bước ra khỏi vùng an toàn, để nhận ra em có thể dựa vào chính mình mà sống rất tốt.”
“Tình không phải tất cả. Công việc mới là điều quan trọng. Đó chẳng phải là đã dạy em sao, còn nhớ không?”
Anh sững người, trong mắt lóe qua muôn vàn cảm .
Cuối cùng, chỉ có thể khẽ cay đắng:
“Đúng, là dạy… Nhưng không ngờ em lại học giỏi đến .”
…
Ba tháng sau, tổng công ty tổ chức lễ kỷ niệm thường niên.
Với tư cách tân lãnh đạo cấp cao, tôi phải lên phát biểu.
Dưới khán đài chật kín người, tôi thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, trong đó có cả Lâm Trạch.
Khi bài diễn thuyết kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường.
Tôi mỉm cảm ơn, ánh mắt quét qua toàn bộ, bất chợt dừng lại ở một trẻ.
Ánh mắt ấy tôi ngập tràn ngưỡng mộ và khát vọng, giống như tôi của rất nhiều năm về trước.
Đêm tiệc, ấy lấy hết dũng khí đến gần:
“Giám đốc Cố, em là thực tập sinh mới. Em có thể hỏi chị một câu không?”
Tôi mỉm gật đầu:
“Đương nhiên.”
“Chị nghĩ, thách thức lớn nhất của phụ nữ trong sự nghiệp là gì?”
Tôi trầm ngâm, rồi liếc Lâm Trạch đang chuyện với vài người cách đó không xa.
“Thách thức lớn nhất, là đừng để cuộc sống của mình xoay quanh một người đàn ông.”
Cô ngơ ngác gật gù.
Lâm Trạch dường như cảm nhận ánh của tôi, quay đầu sang.
Tôi nâng ly về phía , rồi với :
“Hãy nhớ, giá trị của em không cần ai định nghĩa. Dù là người em tin tưởng nhất, cũng không thể quyết định tương lai của em.”
Đôi mắt sáng rực, gật đầu thật mạnh:
“Cảm ơn giám đốc, em sẽ ghi nhớ!”
Lâm Trạch bước về phía chúng tôi, nửa chừng lại nhận một cuộc gọi.
Sắc mặt thoáng chốc biến đổi, rồi vội vã rời đi.
Hôm sau, tôi mới biết, đó là điện thoại từ bệnh viện – Chu Tiểu Nhã tự tử không thành.
Nghe mấy năm nay, cuộc sống của ta vô cùng tệ , nhiều lần cầu xin Lâm Trạch giúp đỡ, đều bị từ chối.
Một tuần sau, tôi bất ngờ nhận bản sao đơn từ chức của .
Anh quyết định rời công ty, sang phương Nam khởi nghiệp.
Trước khi đi, đến văn phòng tìm tôi.
“Anh sắp đi rồi.” – giọng bình thản – “Đi Thâm Quyến.”
Tôi hơi ngạc nhiên:
“Sao đột nhiên lại nghỉ việc?”
“Cuộc gọi đó khiến hiểu ra vài điều.” – gượng – “Anh cứ nghĩ mình nợ em, thật ra cũng nợ Chu Tiểu Nhã.
Cô ấy đi đến bước đường hôm nay, cũng có phần trách nhiệm. Nhưng không thể tiếp tục ‘chịu trách nhiệm’ theo cách sai lầm đó.”
Anh tôi, ánh mắt sáng rõ:
“Cố Ý, em đã dạy một điều rất quan trọng: mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của chính mình. Anh và Chu Tiểu Nhã, sẽ dùng cách đúng đắn để kết thúc.”
Tôi gật đầu:
“Chúc thuận lợi.”
Khi đến cửa, quay lại:
“Cố Ý, cho hỏi lần cuối, chúng ta… liệu có thể–”
“Lâm Trạch.” – tôi nhẹ nhàng cắt lời – “Còn nhớ từng gì không? Đời người kỵ nhất chính là ngoảnh đầu lại.”
Anh sững người, sau đó bật , trong mắt có một tia an nhiên:
“Phải, từng .”
Anh xoay người rời đi.
Tôi tiến đến bên cửa sổ, dõi theo chiếc xe của dần dần ra khỏi cổng công ty, xa mãi.
Điện thoại rung lên, là thông báo họp khởi dự án mới.
Tôi cầm lấy sổ, bước về phía phòng họp.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ.
— Hết —
Bạn thấy sao?