Đơn Điều Chuyển – Chương 2

2

Nói ta hời hợt, không chín chắn, khó qua nổi kỳ thực tập.

Cho đến lần đó, trong buổi tiếp đón khách hàng quan trọng, Lâm Trạch bỗng phát bệnh dạ dày cấp tính.

Khi ấy tôi đi công tác ở xa.

Nghe Chu Tiểu Nhã khóc đến hoa lê đẫm mưa, rồi ở bệnh viện chăm sóc suốt hai ngày không ngủ.

Sau chuyện đó.

Thái độ của Lâm Trạch với ta đã thay đổi.

Rồi ngày càng thân mật.

Cuối cùng Chu Tiểu Nhã nhận thầy.

Kết quả ai cũng biết.

Lâm Trạch có thêm một “con nuôi”.

Còn tôi, bị mọi người cợt gọi là “chính cung nương nương”.

Mỗi lần nghe thấy trò ấy, tôi đều lạnh mặt.

Lâm Trạch thì chẳng hề để tâm, chỉ bóp nhẹ mặt tôi:

“Chính cung với chẳng chính cung gì, đừng nghe bọn họ linh tinh. Anh chỉ em.”

Giờ đây.

Anh còn dám chắc, người vẫn là tôi sao?

Tôi cong môi, mỉa mai Chu Tiểu Nhã.

Cô ta vẫn :

“Chị Ý, chị không vui sao?”

Lời còn chưa dứt, Lâm Trạch đã sải bước đi tới.

“Tiểu Nhã, chẳng bảo em chờ trong phòng họp sao? Sao lại chạy đến đây?”

“Em.. em chỉ là không chắc có nên đồng ý hay không…”

Chu Tiểu Nhã xoắn chặt ngón tay, dáng vẻ sợ giận:

“Cho nên muốn nghe thử ý chị Ý.”

Sắc mặt Lâm Trạch lập tức dịu xuống:

“Anh muốn em đi cùng, còn cần ai cho phép nữa sao?”

“Nhưng…” – Chu Tiểu Nhã cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch, lại vẫn giả bộ do dự.

Lâm Trạch quay sang tôi.

Ánh mắt đã không còn kiên nhẫn:

“Tiểu Nhã đã đủ tôn trọng em rồi chứ? Ra ngoài ăn một bữa còn hỏi ý em, ngược lại em thì sao? Ngay cả một trò cũng tính toán chi li.”

Trong mắt , việc họ tự tiện sửa đơn điều của tôi chỉ là một trò vặt vãnh.

Còn tôi, mới là kẻ không biết điều.

Nhưng… dựa vào đâu?

Dựa vào đâu tôi phải chấp nhận cái gọi là “trò ” này?

Tôi bật lạnh.

“Tôn trọng tôi? Nửa năm nay, ta diễn bao nhiêu màn mập mờ trước mặt , thật sự không thấy sao?”

“Giữa chốn văn phòng, ngày ngày mang bữa sáng kèm thiệp tặng , bám lấy nũng nịu duyên, thế mà gọi là có chừng mực?”

“Cứ nhất quyết bám riết muốn nhận ‘sư phụ’, bản thân không thấy xấu hổ, người ngoài còn thấy ghê tởm.”

“Loại giả tạo này, thật sự không thấu?”

Sắc mặt Chu Tiểu Nhã tái mét.

Đôi vai bắt đầu run rẩy, nước mắt rơi xuống.

Khuôn mặt Lâm Trạch hoàn toàn sa sầm.

“Cố Ý, sao em lại trở nên đanh đá thế này?”

Anh bỗng nhạt, giọng đầy mỉa mai:

“Với bộ dạng này, đừng chính cung nương nương, đến cả phi tần lãnh cung em cũng không xứng !”

Tim tôi như bị thứ gì sắc nhọn đâm xuyên, nhói lên một trận đau.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Trạch lại có thể sỉ nhục tôi như thế.

Anh ta coi mình là gì chứ, hoàng đế sao?

“Lãnh cung nương nương.”

Ẩn ý trong lời đó… chẳng khác nào đang lời chia tay với tôi.

Tôi chằm chằm vào , không chớp mắt.

Biểu cảm của hơi dao , rồi mất tự nhiên mà tránh ánh mắt tôi.

Tôi biết, cũng giống tôi, đều nhớ lại quãng thời gian chúng tôi từng sớm tối bên nhau.

Bao nhiêu năm nay, chúng tôi luôn là chỗ dựa của nhau, chưa từng tổn thương đối phương.

Nhưng lần này, Lâm Trạch thật sự đã thay đổi.

Trái tim hoàn toàn nghiêng về phía Chu Tiểu Nhã.

“Tiểu Nhã hiểu chuyện, sẽ không để bụng đâu. Em chỉ cần xin lỗi ấy một tiếng, mọi chuyện coi như xong.”

Chỉ một câu thôi.

Tất cả niềm tin và sự thân mật tôi xây dựng suốt năm năm, trong khoảnh khắc sụp đổ.

Tôi bình tĩnh lắc đầu:

“Không thể nào.”

Giọng lập tức lạnh lẽo:

“Cố Ý, em nhất định phải như thế sao?”

Tôi khẽ ngẩn người.

Tôi thế nào chứ?

Mọi lời giờ phút này đều trở nên vô cùng nực .

Bất chợt, tôi chẳng còn chút khao khát tranh luận nào.

“Tôi vẫn luôn như .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...