Tôi đặc biệt dặn viện trưởng phải “chăm sóc” thật kỹ.
Phòng chị ở cũng do chính tay tôi chọn.
Thế giới này không có nào tốt bụng hơn tôi cả.
Mấy y tá tôi với ánh mắt thương , chị hôm qua chửi tôi cả đêm.
“Chị à, sau này phải kiềm chế cơn nóng giận. Đừng để người khác rồi chính mình, có đáng không?”
Tôi đồng hồ:
“À, muộn rồi, em còn công việc. Tạm biệt chị nhé!”
Tôi vẫy tay, bước ra ngoài.
Ngoài trời nắng đẹp, không khí mát lành.
“Vãn Vãn, chúng ta đi thôi!”
Tôi đưa tay ra, cùng nắm chặt.
Qua khung cửa máy bay, tôi thấy khóe miệng cong lên, nụ sáng rỡ như lần đầu chúng tôi gặp nhau.
22
Sắp xếp xong số phận của Lâm Nhược Nhi, tôi lấy lý do “cha mẹ ruột không nỡ xa con” để gửi hai đứa con trai trở về nơi chúng thuộc về.
Chỉ để lại bé ở bên, coi như an ủi bố mẹ.
Con bé rất hiểu chuyện, biết việc gì nên .
Sau này lớn lên, nó chăm lo mọi việc trong nhà ngăn nắp, khiến tôi nhàn hẳn.
Nó cũng thi đỗ vào Thanh Bắc, chọn chuyên ngành mỹ thuật.
Tốt nghiệp xong trở thành giáo viên mỹ thuật.
“Cảm ơn dì!”
Tôi tháo kính râm xuống, bình thản nó:
“Đây là điều con xứng đáng có .”
Nó lắc đầu:
“Không, trên đời này chẳng có gì tự nhiên mà .”
Tôi khẽ .
Đúng , dù là thương hay sự đồng cảm, cũng đều phải có sự tương hỗ.
Chỉ biết nhận mà không cho, sẽ chỉ khiến người ta chán ghét.
“Nhưng con xứng đáng!”
Tôi không vào đôi mắt đang đỏ hoe của nó nữa.
Quay đầu người đàn ông đang vẽ tranh cho tôi.
Dù thời gian trôi qua, vẫn đẹp như ngày nào, còn tôi vẫn rạng rỡ như xưa.
Hôm nay, trời thật đẹp!
HẾT
Bạn thấy sao?