11
Tôi hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của chị, đi thẳng đến trước mặt mẹ.
“Bố mẹ, ấy là ai ?”
Từ ngày công ty của tôi niêm yết, vì phải xử lý vô số công việc, trong nhà càng ngày càng yên tĩnh.
Thỉnh thoảng nhà còn có phóng viên tới, nên cầu giữ im lặng càng nghiêm khắc hơn.
Bố mẹ tôi cũng rất tận hưởng danh hiệu “bố mẹ của người nổi tiếng”, thường xuyên mời dự các buổi tọa đàm, chương trình truyền hình.
Chính vì thế, buổi tọa đàm ngày mai, họ còn để tâm hơn cả tôi.
“Là…”
“Là con của người giúp việc cũ thôi!”
Mẹ nhanh tay kéo bố, ánh mắt tôi thoáng nghi ngờ cảnh tượng này.
“Vãn Vãn, mai con còn phải tham gia tọa đàm đấy, chuẩn bị xong hết chưa?”
Mẹ khẽ liếc Lâm Nhược Nhi, trong mắt thoáng chút áy náy. Tôi giả vờ như không thấy.
“Chuẩn bị xong rồi ạ, mẹ còn không tin vào năng lực của con sao!”
Tôi mỉm tự tin.
“Mẹ, đã là con nhà giúp việc thì bảo ấy đưa lũ trẻ này đi đi, ồn ào đến nhức cả đầu!”
“Quản gia Trương, thả ra đi!”
Hai cậu bé vừa buông tay liền hoảng hốt chạy trốn sau lưng chị, cái kiểu bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh bọn chúng thể hiện quá rõ.
“À, mà sau này đừng để mấy loại người vớ vẩn như bước vào nhà nữa!”
Nói xong tôi quay người định lên lầu.
12
“Cô ai là vớ vẩn! Tôi là chị của đấy!”
Câu này vừa thốt ra, sắc mặt bố mẹ tôi lập tức trắng bệch.
Tôi nghiêm túc họ, trong mắt đầy thắc mắc:
“Bố mẹ, sao bố mẹ lại nhận con của người giúp việc con nuôi? Cô ấy chẳng có gì đáng giá cả!”
Đừng tưởng con nuôi nhà hào môn là dễ. Không có giá trị, đến cả việc hít thở cũng bị coi là sai.
Lời của tôi ngay lập tức chạm vào chút tự tôn còn sót lại của chị.
“Tôi là chị ruột của em, sao em lại đối xử với tôi như , em…”
“Im miệng, sao con lại có thể năng với Vãn Vãn như thế!”
Mẹ vội kéo chị ra, sợ chị còn thêm điều gì chạm đến tôi.
Bác sĩ từng dặn, tôi không chịu kích quá mạnh, sẽ không tốt cho sức khỏe.
Bao năm qua, tôi mang đến cho họ quá nhiều vinh quang, còn giúp tập đoàn Lâm bước lên một tầm cao mới.
Ở A thị, không ai không ngưỡng mộ bố mẹ tôi.
Thậm chí, rất nhiều doanh nghiệp thân thiết với tập đoàn Lâm đều muốn để người thừa kế của mình tiếp cận, quen với tôi.
Còn bây giờ, lại Lâm Nhược Nhi – ngoài tấm thân đầy thương tích còn chút giá trị trong lòng bố mẹ, những thứ khác chẳng có gì đáng , không có một giá trị nào.
Lời trách móc của mẹ khiến chị như phát điên, kéo giật mẹ về phía mình.
“Tại sao? Con cũng là con ruột của bố mẹ, sao bố mẹ lại đối xử với con như !”
“Bố mẹ có biết bao nhiêu năm nay con sống khổ thế nào không!”
“Tất cả là lỗi của bố mẹ, tại sao năm đó không tìm con, tại sao…”
Tôi giấu đi nụ nơi đáy mắt, cùng bố tiến lên kéo chị ra.
Nhưng không ngờ sức chị lớn đến mức đẩy tôi ngã thẳng vào cạnh bàn ăn.
Một loạt tiếng loảng xoảng vang lên, bữa sáng ngon lành biến thành một đống bừa bộn.
Bố lập tức nổi giận.
“Con điên rồi à! Đó là em ruột của con đấy!”
Tôi ôm cánh tay, mắt đỏ hoe.
Thấy chị vẫn còn điên cuồng, bố trong lúc “không cẩn thận” đẩy chị ngã xuống đất.
Âm thanh đầu chị đập xuống sàn vang lên thật giòn tan, nghe đến là êm tai.
13
“Vậy ra… ấy thật sự là chị ruột của con?”
Bố mẹ luống cuống gật đầu, kiên nhẫn giải thích “tai nạn” năm xưa và việc tôi sau đó bị mất trí nhớ.
Tôi thở dài một hơi, khẽ :
“Bố mẹ, tìm cho chị một lớp học kỹ năng nào đó đi. Nhìn chị bây giờ, con thật sự lo lắng!”
Dạo này tập đoàn Lâm đang thương thảo một vụ ăn lớn, hình tượng gia đình nhất định không ảnh hưởng.
Tôi tin rằng bố mẹ hiểu rõ ý tôi muốn nhắn nhủ.
Tôi không thể để mất một hợp đồng béo bở chỉ vì chuyện nhà.
Trong căn nhà này, thiếu ai cũng , chỉ không thể thiếu tiền – đó là điều cấm kỵ.
“Chủ tịch, phu nhân, đại tiểu thư tỉnh lại rồi!”
Quản gia Trương nhắc khẽ.
“Bố mẹ, chúng ta qua xem chị đi. Chắc vừa rồi chị vui quá hóa buồn thôi, bố mẹ đừng giận chị nhé!”
Tôi cố gắng thể hiện vai trò một người em hiểu chuyện, để xoa dịu lòng họ.
“Ra ngoài! Tôi bảo cút, có nghe thấy không!”
Chị cầm gối ném thẳng vào tôi, bố cau mày:
“Đừng quậy nữa! Vãn Vãn còn vào thăm con, sao con còn không biết điều như thế!”
“Cô ấy vào thăm tôi? Năm đó chẳng phải vì ấy mà tôi bị bắt cóc sao? Nếu không có ấy, tôi đâu phải lấy một thằng ngốc, sinh con trong khổ cực, biến thành bộ dạng này. Giờ ta đến chỉ để chế giễu tôi thôi!”
Mẹ bị bộ dạng của chị dọa cho hoảng hốt.
Nhưng bà vẫn cố trấn an, kiên nhẫn giải thích chuyện năm đó.
Nhưng Lâm Nhược Nhi lúc này không nghe lọt một chữ nào.
Cô ta liên tục bôi nhọ tôi trước mặt mẹ, muốn đổ hết nguyên nhân bị bắt cóc năm đó lên đầu tôi.
Nhưng ta nào biết, bố mẹ, cảnh sát, quản gia hay người trong nhà đều tận mắt chứng kiến nỗi đau của tôi ngày ấy, và đều biết rõ vì sao ta lại bị bắt đi.
Cuối cùng, chỉ còn mình ta độc diễn một màn bi kịch.
“Mẹ, cuộc đời nhơ nhuốc này lẽ ra phải là của Lâm Vãn Vãn. Người bị bắt cóc phải là ta, lấy chồng ngốc, sinh con cũng phải là ta chứ không phải con!”
Nghe lời đầy oán hận đó, tôi chợt nhận ra – hóa ra ta cũng trọng sinh.
“Con điên rồi! Đó là em của con!”
Mẹ không thể tin nổi đứa con lớn điên loạn, trong mắt bà là sự sợ hãi.
Còn tôi đứng bên cạnh, trong mắt lóe lên vô số ý tưởng.
Không gì sung sướng hơn là báo thù ngay trước mặt, từng bước kéo kẻ thù rơi lại xuống bùn lầy, vĩnh viễn không ngóc đầu lên .
14
“Nhược Nhi, con nghỉ ngơi trước đi, mai chúng ta sẽ chuyện đàng hoàng!”
Bố mẹ nặng nề rời khỏi phòng khách dành cho chị, trong mắt đầy thất vọng.
“Không, con không mệt đâu, bố mẹ, bao nhiêu năm qua con…”
“Nghe mẹ con đi, nghỉ ngơi cho tốt, đừng quấy nữa!”
Bạn thấy sao?