Vì thế, lúc tìm kiếm, cảnh sát vô thức bỏ qua khu vực trong thành phố, chuyển sang những tỉnh thành khác.
“Đồ lừa đảo, toàn là lừa đảo! Con phải tự đi tìm chị!”
Tôi vùng ra khỏi vòng tay bảo mẫu, lao thẳng ra ngoài, nước mắt rơi tí tách xuống nền đá đen, vang lên những tiếng “tách tách” lạnh lẽo.
5
“Vãn Vãn, mẹ chỉ còn mình con thôi, con đừng có chuyện dại dột!”
Mẹ vội vàng chạy tới ôm chặt lấy tôi, nước mắt nóng rát thấm ướt cả cổ tôi.
“Mẹ ơi, con nhớ chị quá!”
Tôi ôm lại bà, giọng khàn khàn.
Từ ngày đó, mỗi ngày tôi đều nhắc tới chị trước mặt họ, cho tới khi sốt nặng.
Nhìn những bức hình của Lâm Nhược Nhi trong nhà khiến tôi thấy ghê sợ, nên tôi nghĩ ra một cách để xóa sạch sự tồn tại của chị.
“Bác sĩ, con tôi sao thế?”
“Phu nhân yên tâm, tiểu thư chỉ bị sốt thôi, uống thuốc lát nữa là sẽ ổn.”
Một giọng dễ nghe vang bên tai tôi, tôi chẳng còn sức mở mắt.
Ngoài cửa sổ tiếng chim hót ríu rít, ồn ào vô cùng.
“Con , con tỉnh rồi, mau ăn sáng đi!”
Tôi gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẹ, mắt tò mò bức ảnh trên bàn.
“Mẹ ơi, này là ai ? Sao con lại chụp hình chung với ấy?”
Bố ngạc nhiên ngẩng lên, dò xét hỏi:
“Vãn Vãn, đây là chị của con mà!”
Tôi ngơ ngác bố:
“Bố ơi, sao tự nhiên con lại có chị? Có phải bố mẹ đi trại trẻ mồ côi nhận về không?”
“Ông xã…”
Mẹ hốt hoảng gọi, rồi hai người vội vàng đưa tôi đến bệnh viện.
“Bác sĩ, con tôi sao thế này? Tự nhiên lại quên mất đứa chị lớn!”
Bác sĩ cẩn thận xem phim chụp não, lại hỏi tôi rất nhiều câu.
Mọi chuyện tôi đều nhớ rõ, duy chỉ không có chút ký ức nào về chị.
“Dạo này tâm lý cháu có phải chịu cú sốc nào lớn không?” – vị bác sĩ trung niên đeo kính hỏi nghiêm túc.
“Đúng , nhà chúng tôi gần đây…”
“Vậy là đúng rồi. Đây là chứng quên chọn lọc, trẻ con tự xóa bỏ người hoặc chuyện chúng đau lòng. Tôi khuyên hai người đừng nhắc tới chị trước mặt cháu, tránh kích . Chuyện này phải để cháu tự điều chỉnh từ từ.”
Tôi ngồi bên cạnh, vui vẻ nghịch đồ chơi, hoàn toàn không bận tâm chuyện mình bị gì.
Kể từ ngày đó, họ bắt đầu giấu kín sự tồn tại của chị trước mặt tôi.
Tất cả ảnh gia đình có chị đều bị cất đi, căn phòng vốn của chị cũng bị khóa chặt, không bao giờ mở ra nữa.
Mọi thứ đều phát triển theo đúng ý tôi – trong nhà hoàn toàn không còn chút dấu vết nào của chị.
Người giúp việc hay quản gia đều bị dặn không nhắc tên chị.
Thậm chí ở trường, bố cũng nhờ thầy không nhắc tới.
Còn chuyện bố mẹ âm thầm bỏ nhiều tiền để tìm chị, tôi coi như không biết.
Dù sao, ít nhất mười hai năm nữa, Lâm Nhược Nhi cũng đừng hòng quay về!
6
“Bố ơi, con sợ lắm, có người theo dõi con!”
Tôi ôm chặt lấy bố, trong mắt đầy sợ hãi.
“Vãn Vãn, con kể rõ cho bố nghe đi, bố sẽ bảo vệ con!”
Trải qua một lần mất con, bố càng cảnh giác.
Tôi vừa run vừa kể những chuyện gặp phải trên đường về nhà, khiến gương mặt cả bố và mẹ đều căng thẳng.
Một lúc lâu sau, mẹ lên tiếng:
“Ông xã, chúng ta chuyển nhà đi! Bọn bắt cóc chắc đã nắm rõ khu này, giờ còn bám theo con, em thật sự lo lắng…”
Nghe , bố thở dài:
“Chuyển thôi, để bọn chúng ở trong bóng tối thì ai biết lần sau sẽ gì liều lĩnh nữa.”
Sáng hôm sau, trong nhà xuất hiện hàng đống bản vẽ khu biệt thự cùng một nhóm nhân viên môi giới nhà đất đang chuyện rôm rả.
“Ngài Lâm, khu biệt thự này an ninh vô cùng nghiêm ngặt, camera dày đặc, còn có vệ sĩ quốc tế nổi tiếng tuần tra suốt ngày. Ai mà dám chuyện ở đó coi như tự tìm đường chết. Cư dân ở đây đều là nhân vật có tiếng ở A thị, tiểu thư nhà ngài quen biết với họ thì tương lai cũng lợi nhiều.”
Nhân lúc mọi người bận, tôi chạy sang nhà hàng xóm.
“Anh ơi, có thể chuyển nhà cùng em không, tụi em sắp dọn đi rồi đó.”
Tôi nắm chặt tay , khẩn thiết. Bố mẹ chỉ đứng cạnh mỉm chúng tôi.
Anh có vẻ căng thẳng tôi. Từ lúc tôi sinh ra, chúng tôi chưa bao giờ xa nhau.
“Anh này, bố em khu mới tên Thiên Thịnh, ở đó có nhiều nhỏ, chúng ta có thể chơi với họ. Bố còn bảo tương lai cũng có nhiều lợi ích!”
Tôi gãi đầu, giả vờ ngây thơ.
“Vãn Vãn, em khu Thiên Thịnh hả?”
“Dạ đúng đó, bác ạ!”
Nghe tôi xác nhận, kéo tay mẹ mình đầy phấn khích.
Khu đó có tiền cũng chưa chắc mua , toàn quyền thế và giới kinh doanh lớn.
Mẹ nghe cũng lòng, dù tiếc căn nhà cũ.
“Điều quan trọng nhất là ở đó có nhiều mạnh mẽ bảo vệ, sau này sẽ không ai dám theo dõi con nữa.”
Quả nhiên, nghe tới có người theo dõi, bố mẹ lập tức lo lắng.
“Vãn Vãn, có người theo dõi con à?”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, kể tỉ mỉ mọi việc.
Anh là con trai một trong nhà, lại thêm chuyện mất tích của Lâm Nhược Nhi, nghe tôi nhắc khéo như , bố mẹ đã biết phải chọn thế nào.
“Vãn Vãn, em đừng sợ, sẽ chuyển nhà cùng em, từ nay sẽ bảo vệ em!”
Ánh mắt kiên định. Ở kiếp trước, cũng từng và đã đúng như thế.
Dù dung mạo bị hủy hoại, phải tránh mặt mọi người, vì tôi, vẫn xuất hiện, che chở tôi khỏi mọi lời chê bai độc ác!
Cho nên Chu Thiên Kỳ, đời này tôi sẽ để cả đời bình yên!
Cuối cùng, tôi thành công kéo cùng dọn đi.
Chúng tôi vẫn là hàng xóm, đến mức bố mẹ hai bên còn bức tường, mở hẳn một lối đi giữa hai nhà.
Bạn thấy sao?