1
Tôi luôn cảm thấy, mặc dù Giang Ký lúc nào cũng muốn giam cầm tôi, người bị giam cầm thực sự là ấy.
Có lẽ tôi có vấn đề, tôi thấy điều đó cũng khá vui, cuối cùng thì chuyện ly hôn chẳng đi đến đâu, và tôi lại trở nên tự do.
Tôi vui vẻ, ngồi vắt chân lên giường, xem phim.
Giang Ký đẩy cửa bước vào, ánh mắt dừng lại trên người tôi, sau đó tiến đến, kéo chăn đắp lên người tôi.
Tôi sững sờ, kéo chăn ra: “Anh không cám dỗ em à? Thái độ gì đây?”
Giang Ký khẽ nhếch môi, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới người tôi: “Mặc hay không mặc mấy thứ này, đều muốn…”
Tôi nhanh chóng lấy tay bịt miệng lại, rồi lật người, đẩy ngã xuống giường.
“Giang…!”
“Khoan đã…?”
“Ưm…”
2
Tôi và Giang Ký hầu như chưa bao giờ tròn trách nhiệm của những bậc cha mẹ, có một ngày bỗng nhiên lương tâm thức tỉnh.
Tôi và Giang Ký mỗi người cầm một cuốn tập bài của Giang Kỳ Chiêu.
Cả ba người đều im lặng.
Sau một hồi kiểm tra, chúng tôi không tìm ra bất kỳ lỗi sai nào, hữ của Giang Kỳ Chiêu rất đẹp, cách giải bài toán cũng vô cùng rõ ràng.
Tôi vuốt cằm, thật thà : “Lớp ba mẹ đã không qua nổi môn Toán rồi.”
Giang Ký vung tay, ném cho Giang Kỳ Chiêu một chiếc thẻ đen: “Thích mua gì thì mua.”
Giang Kỳ Chiêu: “…”
Tôi: “…”
Nó mới tám tuổi, thì mua gì? Khi tôi định chỉ trích Giang Ký, Giang Kỳ Chiêu cầm thẻ, bước tới đưa cho tôi.
Tôi con trai, rồi quay sang Giang Ký.
Giang Ký nhướng mày, Giang Kỳ Chiêu mím môi: “Mẹ mua túi đi.”
Tôi sững lại.
“Thằng nhóc này.” Giang Ký khẩy.
Tôi bức ảnh gia đình trên bàn, bên trái là bài tập của Giang Kỳ Chiêu rất cẩn thận, bên phải là chiếc đồng hồ mới tôi tặng Giang Ký, bỗng dưng cảm thấy mơ hồ.
Kiếp trước, hạnh phúc thật khó.
Kiếp này, tôi mới nhận ra.
Thì ra hạnh phúc đơn giản như thế.
Bạn thấy sao?