Thật ghét Tạ Chấp này quá đi!
Dù đã đồng ý với , tôi chỉ đồng ý cho có thôi.
Một người thông minh như sao lại không nhận ra tôi chỉ đồng ý đãi bôi thôi chứ!
Đúng là không biết gì mấy chuyện nhân thế thái, đi lại lễ nghĩa gì cả.
Anh mới là đồ ngốc!
Chấp lấy thuốc giảm sưng ra: "Bảo bối tối qua rất ngoan."
"Anh chỉ hôn nhẹ thôi, không đau không đau."
Tôi hừ lạnh: "Cún con xấu xa."
Vừa ngốc vừa xấu xa!
May là hôm nay cuối tuần, tôi không ra ngoài.
Cơm do quản gia mang tới, tôi ăn qua loa vài miếng, rồi sai bế tôi.
Tạ Chấp mở máy tính xử lý một đống công việc mà tôi không hiểu, còn tôi thì ngáp trên đùi .
Việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy là buồn ngủ.
"Bảo bối, muốn lên giường ngủ không?"
Tôi lắc đầu, tựa vào : "Muốn ôm."
Anh bất lực: "Thư Thư đúng là tinh dính người."
Tôi suy nghĩ: "Không sao, chê em à!"
Anh vòng tay ôm eo tôi: "Không phải, chỉ sợ Thư Thư ngồi không thoải mái thôi."
Tôi biết, cũng không dám chê tôi đâu!
Tạ Chấp cúi đầu hôn tôi.
Hôn xong, tôi ôm eo , dùng gối ôm.
Tạ Chấp đúng là cún nhỏ sinh ra để gối ôm cho Đại tiểu thư Lương Ánh Thư tôi!
Chỉ là gối ôm mà cầu nhiều quá thôi.
Anh vuốt lưng tôi, nhẹ nhàng : "Bảo bối, tháng sau là sinh nhật ."
Sinh nhật thì sao? Quà tôi chuẩn bị rồi!
"Chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé?"
Tôi mở mắt, chằm chằm.
Anh hơn tôi một tuổi, qua sinh nhật sẽ là 22.
Độ tuổi kết hôn hợp pháp của nam là 22, nữ là 20.
Không cần đợi tốt nghiệp cũng có thể đăng ký.
Anh vùi đầu vào vai tôi: "Bảo bối, muốn kết hôn với em."
Tôi sờ cằm: "Không."
Sao có thể cái gì tôi cũng đồng ý !
Tôi muốn tự chọn một ngày mình thích.
Tôi không muốn chọn sinh nhật , như thế sau này bớt một ngày lễ để ăn mừng.
Tôi lật lịch tìm ngày hoàng đạo sau sinh nhật .
Không ngờ, biến cố xảy ra mà không kịp trở tay.
Chiều thứ sáu, tôi tan học trước, ngồi trên ghế dài bên hồ chờ Tạ Chấp tan học.
Anh còn một tiết nữa, tôi phải đợi 40 phút.
Bỗng nhiên, một thanh thuần yếu ớt ngồi xuống bên cạnh tôi, hình như là một người khá nổi tiếng ở khoa nghệ thuật bên cạnh.
Tôi quay đầu chiếc ghế dài bên cạnh còn trống, lại quay đầu ấy.
Bên cạnh còn chỗ, sao lại chen với tôi?
Ngay giây sau, ấy mở miệng .
"Lương Ánh Thư?"
Cô ấy biết tên tôi?
Tôi gật đầu.
Cô ấy dịu dàng: "Chào , tôi là vị hôn thê của Tạ Chấp, chúng ta chuyện một chút nhé."
Bạn thấy sao?