Đối Tượng Bắt Nạt [...] – Chương 4

Tôi gọi một phần lẩu cay siêu cay!

Anh không cho tôi ăn, tôi lại càng ăn.

Anh nghĩ là ai chứ, dựa vào đâu mà ra lệnh cho tôi!

Vừa ăn, tôi vừa buồn, buồn đến nỗi mắt nhòe đi.

Món lẩu cay tôi gọi thực sự quá cay.

Đặc biệt là mấy miếng quẩy, ngấm đầy dầu cay, tôi ho sặc sụa.

Tôi nhai nhai nhai.

Không muốn ăn nữa, đây là món tôi cố ý gọi để chọc giận Tạ Chấp, không ăn thì chẳng phải hơi kỳ sao? Hơn nữa, lãng phí đồ ăn cũng không hay.

Nhưng tôi thực sự không ăn nổi món cay thế này.

Tạ Chấp không có ở căng tin, dù tôi ăn, cũng không biết.

Ừm…

Chụp ảnh đăng lên trang cá nhân , chắc chắn sẽ thấy!

Đăng xong, tôi lại nhớ ra, hôm nay tôi đã xóa .

Tôi cúi đầu.

Sao vẫn chưa thêm lại tôi.

Giận quá đi.

Tôi lại cắn một miếng quẩy, cay đến nỗi nước mắt chảy ra.

Ghét quẩy quá đi.

Tôi vừa ăn nửa bát, một bàn tay đặt lên đầu tôi.

"Đã bảo không ăn cay, lại còn gọi siêu cay?"

Anh ngồi xuống cạnh tôi, cướp lấy bát lẩu cay.

"Tịch thu."

Tôi phồng má: "Tôi cứ ăn đấy, quản tôi à."

Anh chọc chọc má tôi: "Lương Thư Thư, em là đồ ngốc à, ăn cay khó chịu là tự em chịu. Học cái trò tự khổ mình để trả thù người khác từ bao giờ đấy, đầu óc hỏng rồi hả?"

Anh thì thầm: "Ai bảo lại thích cái trò này chứ, không có lần sau đâu. Nếu còn lần nữa, mách mẹ đấy."

Tôi: ?!

Không mách mẹ đâu huhu!!

Anh nắm tay tôi, kéo tôi đứng dậy: "Đi thôi, chúng ta mua món khác."

Tôi chỉ vào bát lẩu cay mới ăn một chút: "Thế cái này thì sao?"

Anh bất lực: "Anh ăn. Đồ thừa của em lần nào chẳng là ăn."

Tôi hất cằm, trả lời như lẽ đương nhiên: "Anh là do tôi nhặt , đương nhiên phải nghe lời tôi."

Anh xoa đầu tôi: "Đúng rồi, bảo bối trưa nay muốn ăn gì?"

"Tôi muốn ăn lẩu gà bao tử nấu súp vàng!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...