Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi duỗi người một cái.
Tạ Chấp không ở đây nữa, bên cạnh chăn gối vẫn còn chút hơi ấm nhàn nhạt.
Có lẽ ấy dậy không lâu, đang bữa sáng cho tôi.
Tôi mặc một chiếc váy ngủ, đi rửa mặt đánh răng.
Mơ màng bước ra phòng khách, tôi bỗng cảm thấy bụng căng căng, khó chịu.
Tôi vô thức xoa bụng, đúng lúc Tạ Chấp bưng hai bát mì ra.
Ánh mắt lướt từ mặt tôi xuống đùi tôi.
Anh đặt bữa sáng xuống bàn, yết hầu hơi chuyển : "Thư Thư, chào buổi sáng."
Tôi cúi xuống .
Tôi: !!
Hôm qua lúc tôi ngủ đâu có như thế này, nhân lúc tôi ngủ, ấy đã chuyện xấu gì !
Anh bế tôi lên đùi, hôn một cái: "Đợi chút, ăn sáng trước đã."
Tôi giận dỗi cầm đũa, chọc nát quả trứng chần trong bát.
"Đừng tưởng bữa sáng cho tôi là có thể muốn gì thì , tôi sẽ giận đó!"
Anh ôm tôi, gắp một miếng thịt đút tôi.
"Là sai, bảo bối há miệng nào."
Tôi nhai nhai, vừa nhắc nhở : "Anh chỉ là một con cún của tôi thôi, biết chưa!"
Anh cằm tựa vào đỉnh đầu tôi: "Thư Thư chỉ nuôi một con cún là ."
Hứng thú của tôi dâng lên, đầy mong đợi: "Vậy sủa một tiếng nghe xem nào."
Anh nâng cằm tôi lên, áp sát lại gần: "Gâu gâu"
Tôi hài lòng, đưa tay xoa đầu .
"Cún ngoan, chủ nhân sẽ đối xử tốt với ngươi."
Anh đặt tôi trở lại ghế: "Ăn sáng trước đã, kẻo nguội."
Tôi gắp mì, hút một sợi, cắn đứt, tiện thể gọi món: "Tối nay tôi muốn ăn thịt kho tàu!"
Anh đồng hồ: "Thư Thư, sáng nay em có tiết, ăn xong phải đi rồi."
Tôi gật đầu, lại thấy không đúng.
Tôi giận dỗi véo má : "Thế giờ sao đây!!"
Cún hư này!
Rõ ràng biết sáng nay tôi có tiết… mà….
"Thư Thư ngoan, đừng quậy."
Bạn thấy sao?