Nhà họ Tạ chuẩn bị sẵn một căn phòng cho Tạ Chấp.
Bố mẹ hỏi tôi có về nhà không, tôi trả lời: "Con muốn ở lại với Tạ Chấp."
Mẹ bất lực, chọc vào đầu tôi: "Nó vừa mới về nhà, con không sợ người ta con cứ bám theo không buông à?"
Thì đã sao.
Anh ấy là tài sản của tôi, nhà ấy cũng là nhà tôi, còn nhà tôi vẫn là nhà tôi!
Tôi ở nhà tôi thì sao!
Tạ Chấp nắm tay tôi, an ủi mẹ: "Mẹ, sẽ không ai gì đâu ạ."
Mẹ véo má tôi, lời lại hướng về Tạ Chấp: "Tiểu Chấp, con là người biết điều. Con hãy trông chừng Thư Thư cẩn thận, mẹ đi chuyện với mẹ con đây."
Tôi vẫy tay chào mẹ, rồi lăn lên giường.
Mềm quá.
Chiếc đệm này chắc chắn rất đắt.
Thích thật.
Về nhà mình cũng phải mua một cái!
Tạ Chấp xuất hiện: "Bảo bối, đến giờ ngủ rồi."
"Chúng ta khám căn phòng mới trước đi?"
Tôi đang định gật đầu thì thấy đống quà chất đầy phía sau.
Mắt tôi sáng lên.
"Phòng mới để sau! Em muốn mở quà!"
Tôi cầm kéo, ngồi lên sofa cùng Tạ Chấp, bắt đầu mở quà sinh nhật của .
Trong đống quà đó có cả quà của tôi.
Món quà tôi chuẩn bị trước cho sinh nhật của Tạ Chấp đã tiêu tốn mấy tháng tiền tiêu vặt của tôi.
Nhưng sau khi biết sinh nhật sẽ tổ chức ở nhà họ Tạ, món quà đắt tiền đó bỗng trở nên tầm thường.
Dù với Tạ Chấp, quà dù có đơn giản thế nào, nhận cũng sẽ vui.
Nhưng tôi thấy thế là không đủ.
Nên tôi đã chuẩn bị thêm một món khác.
Tạ Chấp vừa lúc mở đến quà của tôi.
Tôi vội giữ tay lại.
"Quà của em, để cuối cùng mở."
Anh lắc nhẹ hộp quà, hỏi: "Bảo bối, bên trong là gì ?"
Tôi tít mắt: "Là thứ em thích nhất!"
Anh nhướn mày: "Không phải thứ thích sao?"
Tôi trả lời rất đương nhiên: "Em thích là thích. Anh phải thích những gì em thích!"
Anh ôm tôi lên đùi: "Bá đạo thế à?"
Tạ Chấp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi.
"Những món quà khác để mai mở. Hôm nay mở quà của em trước không?"
Không khí bắt đầu trở nên ngọt ngào, tôi cũng chẳng còn hứng thú mở quà của người khác.
Tôi cầm tay , cùng nhau mở hộp quà.
Bên trong chiếc hộp lớn là vài chiếc hộp nhỏ.
Tôi mở một trong số đó, lấy món đồ bên trong ra cho xem.
Tạ Chấp đọc dòng chữ trên món quà.
"Tạ, Chấp... thuộc về Lương Ánh Thư."
Tôi , ánh mắt đầy mong đợi.
"Anh ơi, đây là món quà em chọn kỹ càng nhất. Anh sẽ đồng ý với em, đúng không?"
Anh véo nhẹ má tôi.
"Bảo bối, hôm nay là sinh nhật , sao em chỉ nghĩ đến việc thu lợi cho mình thế hả?"
"Vậy có thích không?"
Tạ Chấp chọc vào má tôi.
"Anh không thích."
Tai tôi cụp xuống.
Anh không thích sao.
Đáng ghét.
Giây tiếp theo, tôi bỗng bị bế bổng lên.
Tạ Chấp bảo tôi cầm món quà cẩn thận, rồi bế tôi vào phòng tắm.
Tôi là Đại tiểu thư đấy!
Tôi vòng tay ôm lấy : "Oh yeah, Tạ Chấp là tuyệt nhất!"
Bạn thấy sao?